Hương Chuối. Thơ Hư Vô



Quê hương như buồng chuối chín
Mẹ quằn quảy gánh yêu thương
Ru con một đời mưa nắng
Còn nghe vẳng tới cội nguồn.

Lời ca dao thơm mùi rạ
Trên cánh đồng đã bỏ không
Mà như còn xanh dáng mạ
Lòng con mới trổ đòng đòng!

Quê hương ngày con trở lại
Chập chùng nhịp sóng đò đưa
Xôn xao dòng kênh thơ dại
Chảy vào những dấu tích xưa!

Nơi mẹ chắt chiu giọt sữa
Ngọt ngào tựa chuối chín cây
Nuôi con bằng từng nhịp thở
Từ khi mới tượng hình hài.

Như dòng kênh mang đất lở
Phù sa tưới mát ruộng đồng
Lúa có gặt xong mùa nữa
Một đời mẹ cũng tay không!

Bởi con chỉ là chiếc bóng
Đong đưa giữa giấc mẹ gầy
Con về như chiều un khói
Cho đôi mắt mẹ thêm cay…

Hư Vô

D56DC44C-510C-440F-9D00-9753ABBDA937.jpeg

Quán Thơ Hư Vô kỳ 180


dinh-quan1

NÉT CỌ

Tìm em nơi đâu, giữa dòng người lạ?
Ngã tư Phú Nhuận, phố đã quen tên
Hay ngược Chi Lăng dài thêm Gia Định
Đợi chờ nhau Quán Nhớ để không quên.

Nơi tách cà phê khuấy hoài vẫn đắng
Cho nụ hôn đầu ngọt giáp dung nhan
Một sợi tóc rớt vào anh, côi cút
Anh mang vào đời để có chút em.

Rồi xa nhau cũng từ con phố đó
Dáng em nhỏ dần tan giữa đám đông
Trả lại anh giảng đường chiều trơ trống
Họa thất nghiêng nghiêng ngọn nắng bên song.

Bóng trải ngang vai đường cong dốc ngược
Nét son buồn lãnh cảm giữa môi em
Vạt áo bay qua hiên đời gió lộng
Anh pha mầu cho mỏng lụa là thêm.

Bỏ bảng vẽ, nghe buồn riêng nét cọ
Anh trở về tìm lại dấu chân quen
Mới biết em bỏ bờ sang bến lạ
Cả đời anh không vẽ nổi hình em…

Hư Vô

BÚT NHỚ
( Thân họa bài thơ Nét Cọ của Hư Vô )

Tìm anh giữa muôn trùng bến lạ
Thị Nghè con phố nhỏ đã quen tên
Mây vẫn trôi trên đường đời vô định
Quán Nhớ..tình người còn nhớ hay quên.

Nơi giọt cà phê ngọt tình..dù đắng
Nụ hôn đầu còn vương vấn dung nhan
Sợi tóc rơi vào đời ai côi cút
Mỏng như tơ trời..buộc mãi đời em.

Rồi tình chia đôi kể từ dạo đó
Ngẩn ngơ sầu trên phố nhỏ người đông
Ngày dài thêm đêm lạnh lùng trơ trống
Bóng người thương quấn quít giữa mênh mông.

Tình phiêu lãng trên dòng đời xuôi ngược
Nhớ không anh hương rượu mật môi em
Chiều thu xưa tóc em dài gió lộng
Mắt nhìn ai tha thiết dáng chiều nghiêng.

Bỏ người thơ.. tím buồn trên nét cọ
Giữa mù khơi tìm mãi dấu thân quen
Xa anh rồi em về nơi xứ lạ
Biển chiều nay còn in dấu chân em.

HTNX

VỀ GÓC PHỐ MƯA BAY

Nhỏ về góc phố mưa bay
Lặng nhìn cảnh vắng ướt lầy buồn thiu
Mưa buồn vỡ hạt hắt hiu
Như lời tình tự buông chiều xót xa

Nhỏ về đón giọt mưa sa
Thơm hương kỷ niệm mặn mà trao nhau
Thời gian dẫu có vút mau
Tình em vẫn vẹn đẹp màu sắc mưa

Nhỏ về thăm lại phố xưa
Sầu mưa còn đó âm thừa chưa tan
Ngày xưa nhỏ bước sang ngang
Để người phố cũ bên đàng chờ nhau.

Tiểu Vũ Vi

NGHE ĐẤT

Nằm đây dưới bóng cây xanh
Nhìn qua lá biếc lại xanh sắc trời
Mát thơm đất trải bên người
Nghe trong ẩm lạnh da người cũng thơm

Đất lên hương, thấm qua hồn
Nghe Vui thoáng đến với Buồn thoáng đi
Giữa giờ trưa nắng uy nghi
Bóng vây vây nhẹ hàng mi cúi đầu

Người nằm nghe đất bao lâu
Tai nương ngợ tiếng đời sau thở dài
Lung linh sóng nắng đan cài
Cõi Trong điệp điệp Cõi Ngoài mang mang

Chợt đâu rụng tiếng phai tàn
Rơi ngưng nửa dáng nắng vàng trôi qua
Linh hồn thiếp giữa triều hoa
Bóng hình thôi đã nhạt nhoà quanh than.

Mai Thảo

TRÔI

lẻo bẻo vài cơn mưa nhỏ
quẩn quanh rối bước chân ngày
chiếc lá buồn thiu . đợi gió
buông mình bỏ mặc mùa . rơi

em đi qua vùng ẩm ướt
lùng thùng áo xống . lạnh tanh
tháng năm nhiều điều hơ hổng
nắng mưa rời rạc vô tình

ngảnh đầu . tháng tư mất biệt
thử vươn cổ ngóng nhìn sang
bốn bên tù mù tháng sáu
cố đi cho mút con đường

thangtram

ẢNH THỜ

mai mốt ta viên tịch
chắc chắn không bàn thờ
thể xác thành tro đất
viá hồn theo ca dao

nhờ em vẽ một tấm
chân dung cho đàng hoàng
biết chừng đâu có vách
hay một vài hành lang …

em gắng vẽ cho khéo
đủ tai miệng mũi cằm
răng cửa còn nguyên cả
dưới mắt vồng mở thâm

tóc vẫn dày và cứng
đại loại như rể tre
râu muối tiêu mấy sợi
chững chạc không loe ngoe

chân dung chỉ chừng đó
xấu đẹp đã hết cần
miễn sao y chánh bản
tự nhiên nó có thần

đại khái là như thế
cho có cái để thờ
ai thờ ta không biết
đời ngó ảnh thấy thơ

cảm ơn em họa sĩ
những tay họa má hồng
đã đang và sẽ vẽ
một sợi thơ trong lòng

Luân Hoán

MÙA HOA LỬA

Ai đốt lửa cho mùa hè
Để chi hoa đỏ như là máu tim
Sắc nồng trong gió chao nghiêng
Lửa ơi lửa! Thổi gió lên – lửa tràn
Mỗi năm hoa nở một lần
Cây khô như chết lá cành trụi trơ
Con đường thành thử bơ vơ
Bầu trời xa cũng thẫn thờ áng mây
Gặp rồi cái nắng miền Tây
Cành khô đã nứt lá cây đã xòe
Vòm trời ran một tiếng ve
Ngược trong tôi nỗi bộn bề ấu thơ
Phải chăng ngọn gió chực hờ
Thổi lên từ đất cây khô nảy chồi
Ủ trong thân cả mùa rồi
Nên hoa rực đỏ nói lời nhơ nhung
Hoa ơi hoa nở dọc đường
Nào hay hoa nở suốt nguồn tuổi tôi
Hoa trong trang sách học rồi
Và hoa nở cả trong bài thơ yêu
Bao nhiêu tuổi buồn bấy nhiêu
Ru em câu hát ai treo võng nằm
Buổi trưa câu hát nở thầm
Như trong cái nắng có mầm hoa bung
Gió khô ngọn gió cuồng hung
Bầu trời thăm thẳm xanh chung một màu
Hoa nghiêng những cánh thì thào
Lời âu yếm chẳng thể nào phôi pha
Ai đốt lửa cho mùa hè
Để chi hoa đỏ hoa che rợp đời
Hoa là bài học dạy tôi
Dù trong khắc nghiệt vẫn tươi tỉnh cười.

Phù Sa Lộc

Quán Thơ Hư Vô kỳ 179


5222537778_84a70ae6a6

MÙA THU LỤC BÁT

Từ nay em khóc một mình
Đâu còn tôi dỗ tội tình môi em
Góc phòng mù mịt, tối tăm
Bỏ quên một chỗ em nằm trống trơn.

Mùa thu đã mất linh hồn
Tóc tơ xõa xuống cho còn thơm tho
Gối chăn cũng biết so đo
Em ôm cái bóng nằm co đợi chờ.

Từ đêm trăng khuyết tình cờ
Trong mắt em bỗng bất ngờ đổ mưa
Ướt cành liễu rũ vườn xưa
Thả câu lục bát cho vừa thu phai.

Còn nghe tiếng lá thở dài
Em quẩn quanh một hình hài như không
Trăm năm tôi vẫn nặng lòng
Hạt mưa rớt xuống cong vòng bóng em…

Hư Vô

LỤC BÁT TÌNH TÔI

Lục bát là lục bát tình
Thơ ai mà ngỡ có hình bóng ta
Có thương nhớ, có cách xa
Có người bỏ xứ, có ta theo chồng

Ta về búi tóc bụi hồng
Cột thương vào nhớ, cột bông vào mùa
Cột người vào tiếng giày khua
Cột ta vào mộng một mùa ô môi

Thơ người, lục bát tình tôi
Trái tim gõ nhịp mồ côi suốt đời
Lục bát, lục bát tình ơi !
Ai đem lục bát về khơi huyệt lòng.

Nguyệt Phượng

TRÁI TIM MÙA THU

Bé đón nhận món quà anh sinh nhật
Gởi về em lời yêu dấu chúc mừng
Một mùa thu trái tim nồng tha thiết
Biết nói gì chỉ mắt lệ rưng rưng

Đã bốn năm chắt chiu nhiều kỷ niệm
Bao buồn vui lẫn chia sẻ ngọt ngào
Anh mãi là mùa thu riêng của bé
Thu nồng nàn yêu dấu thuở đồng dao

Bé thích lắm mùa thu vàng anh tặng
Thu yêu thương ngày tháng của đôi mình
Chuyến tàu xa nhìn anh chiều đứng đợi
Lòng rộn ràng như triền sóng linh đinh

Dù nỗi nhớ từ hai vùng xa thẳm
Mưa thương yêu quấn quít gió thì thầm
Từng mùa thu theo thời gian sẽ đến
Tình yêu mình bé giữ mãi nghìn năm

Tiểu Vũ Vi

ĐÃ HẾT MỘT MÙA TÌNH

Vườn Cổ Tích, một lần anh trở lại
Nằng hanh vàng, nắng se lạnh rừng thông
Thu sắp tàn, mùa đã chuyển vào đông
Bước ngần ngại, cầm trên tay nỗi nhớ

Bụi trúc, bờ cây, những chùm bông đỏ
Đang mơ màng lời tình tự năm nao
Đôi chân ngập ngừng lối cỏ xôn xao
Anh hồi tưởng bờ môi ai quyến luyến

Dõi mắt xa xăm lòng đầy xao xuyến
Thương cuộc tình buồn. Thương một đời hoa
Chút hương duyên giờ mọc cánh bay xa
Chỉ để lại mùa tình không trọn vẹn

Anh trở lại như một lời ước hẹn
Để thấy mình chao đảo dấu chân xưa
Như con dế mèn chết giữa đêm mưa
Trong cô quạnh bật cười thay tiếng hát

Vườn Cổ tích năm xưa giờ phai nhạt
Như nụ hôn tình tự dưới trăng thu
Môi ai cười lả chả mấy giọt châu
Trong tiềm thức âm vang lời ai tỏ

Chân quay gót tần ngần nơi đầu ngõ
Vẫy tay chào Vườn Cổ Tích sau lưng
Nghe nghẹn ngào ươm từng giọt rưng rưng
Thôi đã cạn một mùa tình vỡ lỡ

Mai mốt về ngang nếu em còn nhớ
Hãy ngồi cạnh cây bông đỏ ven tường
Đọc lại một lần nét chữ thân thương
Anh đã viết cùng em ngày thu muộn

Yên Sơn

LỆ TÌNH VƯƠNG MANG

Nhớ ai mắt lệ đong đầy?
Giọt buồn nhỏ xuống tháng ngày sầu mang
Tình tôi duyên kiếp lỡ làng
Bơ vơ lẻ bóng ngỡ ngàng dấu chân

Bao năm tình mãi chẳng gần
Nên hoài mơ ước một lần bên nhau
Còn đâu kỷ niệm ban đầu?
Tình vương nỗi nhớ lệ sầu khóc ai?

Sao hoài mang nỗi đắng cay
Lệ tình héo hắt đong đầy nhớ thương
Tim giờ mang nỗi vấn vương
Người nơi phương ấy có buồn như tôi …??

Chiều nay buồn nhớ khôn nguôi
Giọt mưa hay lệ khóc người phương xa
Ngày đi tháng lại vẫn là
Tình trong nỗi nhớ thiết tha mong chờ

Mong em từng phút, từng giờ
Như thuyền đổ bến đợi đò em sang
Thu chi cho lá đổi vàng
Lệ tình như đã vương mang vào lòng

Bây giờ trời đã vào Đông
Chút tình xưa ấy còn nồng không em
Cho anh chuỗi mộng êm đềm
Như mùa Xuân đến bên thềm nở hoa

Đừng vương mắt lệ nhạt nhòa
Để tình hai đứa mặn mà phút giây
Tình đong nỗi nhớ vơi đầy
Xin còn kỷ niệm chuỗi ngày yêu nhau

Nguyễn Vạn Thắng

HOA SỨ TRẮNG

hoa sứ trắng nhà em đang trổ nụ
dìu dịu loang hương tỏa ngọt bên em
ngây ngất nhìn hoa mơ về dĩ vãng
tóc em xanh cài hoa trắng xinh xinh

hoa sứ trắng nụ xòe vờn năm cánh
năm ngón tay em chụm mở hoa lòng
dìu bước nhớ vào tự tình xa thẳm
vết trầm lăn dấu ái đã vào Đông

gọi tình lên bằng màu hoa sứ trắng
môi yêu thơm dịu nhẹ giữa đêm nồng
bao xao xuyến thắm lời thương nhớ cũ
ủ hương em hoa sứ đẹp trong lòng

Xuân vỗ cánh trên mùa Đông tàn lụi
em nghe tình đang nở rộn trong thân
giữa thanh khiết ngực em vung tiếng thở
long lanh hồng giọt nắng đọng trong sương.

Cao Nguyên

BẤT CHỢT

Bất chợt mùa sang
Lòng thoáng gợi
Lá vàng, lá đỏ
Ép trang thơ

Môi ai nóng bỏng
Tình em mộng
Cắn nửa mùa Thu
Trả lại người

Anh ơi,
Thu của em đâu rồi?
Thu của em đâu rồi ..
Hôm nay nhìn lá úa

Ve vuốt hạt lệ buồn
Gió xô cánh mộng ngỡ ngàng
Mùa Thu ai phủ lá vàng tóc em?

Phan Cát Linh

TRĂNG

trăng lên huyền diệu
chim hót trên mồ
mùa thu – mùa thu

cười nụ trái khô
muà sương trên vai
trên cao phố lẽ mặt trời
cây nghiêng hàng dựng rã rời chim bay

nghe chừng gió cuộn đâu đây
bãi xa tiếng quạ dâng đầy nước sông
ta về người đi buồn không
muà mua hoa trắng cho lòng nhớ em

con tàu than hú ga đêm
cây cao bóng lẻ buồn trên hồ cầm
anh còn bạo động thâm tâm
sương trên vai tượng buồn câm nín chiều

gửi đoá hoa về người yêu
nhớ em đau đớn cho nhiều tầm tay
anh ngồi qua một đêm nay
đêm trên hầm rượu với cây kèn đồng.

Phạm Thiên Thư

Quán Thơ Hư Vô kỳ 178


487138_290576521043191_976076818_n

HẠNH PHÚC

Hạnh phúc là gì em chưa hiểu
Là cho đi hay được nhận về?
Cho anh hết, không chừa, không để
Phủi tay, sạch vốn liếng xuân thì.

Trước sau cũng một lần con gái
Vào đời còn dấu tích mang theo
Em có đau làm sao anh thấy?
Bởi cho hay nhận cũng như nhau.

Chỉ ước ao một điều rất thật
Được ôm anh để khóc cả ngày
Nhưng đâu chắc có còn gặp lại
Anh bỏ em từ thuở mãn khai!

Nỗi niềm riêng chỉ mình em giữ
Cả một đời ấp ủ nâng niu
Có nhiều lúc em không dám hiểu
Chăn gối với chồng là để yêu anh…

Hư Vô

THÁNG 5 CÒN ĐÓ NỖI BUỒN

Tháng năm mùa mưa về hắt hiu
Rơi trên phố nhớ đếm từng chiều
Bước thời gian phai mờ quá khứ
Mùa thương tan tác ngõ vào yêu

Tháng năm hạnh ngộ hay chia xa
Giọt tình hay giọt đắng mặn mà
Từng chuỗi ngày qua ôm kỷ niệm
Buồn như lá chết lịm đường hoa

Tháng năm mưa gió lạnh hàng hiên
Như đơm sầu nhớ chạnh nỗi niềm
Người đi đi mãi không về nữa
Có biết lạnh lùng giấc cô miên .

Tháng năm trái tim yêu tật nguyền
Hằn sâu bao vết cắt truân chuyên
Ngàn năm khúc hát duyên tình lỡ
Ngàn năm hồn vỡ trái muộn phiền

Tháng năm cơn mưa chiều vội vã
Bay qua thành phố nhỏ hiền hòa
Cho em nhắn về nơi xứ lạ
Lời ru tình chất ngất thiết tha .

Ngọc Quyên

MÂY MÙA THU

Một hôm áo trắng về lại phố
Trời vẫn trong veo, má vẫn hồng
Có nàng cắn tóc bâng khuâng hỏi
Có gặp người quen năm ngoái không?
Một hôm áo trắng về lại phố
Tháng chín mây mùa thu ghé thăm
Có chàng chùi kiếng bâng khuâng hỏi
Có gặp cô nàng năm ngoái không ?
Một hôm áo trắng như mây trắng
Giống hệt mây hôm ấy ngày xưa
Có chàng hai lần hai mươi tuổi
Chép miệng nao nao nhớ gió mùa .

Đỗ Trung Quân

QUÀ SINH NHẬT TÌNH YÊU

Chờ anh về mừng em đêm sinh nhật
Phố buồn thiu hiu hắt dưới ánh đèn
Cơn gió sầu vương trên từng nỗi nhớ
Anh đâu rồi hương ấm rất thân quen

Ngọn nến hồng vẫn lung linh tỏa sáng
Trong tim em ánh lửa mãi mặn nồng
Ta có nhau từ mùa yêu năm đó
Lời nguyện thề đêm mưa tuyết nhớ không

Cũng có lúc lòng đau tim nhỏ máu
Đời chênh vênh nặng trĩu gánh muộn phiền
Nhưng đã trao mối tình em tha thiết
Mình vượt qua giông bão đến bình yên

Trong thinh không bốn bề như lắng đọng
Trăng tương tư soi từng bước anh về
Quà sinh nhật ngọt ngào hương tình ái
Ru em vào say đắm đuối cơn mê

Tiểu Vũ Vi

KHÔNG THẤY GÌ CHỈ THẤY TÌNH YÊU

Sớm Ðông từ cửa sổ ngó ra
Thấy vạt nắng vàng tươi óng chuốt
Vạt lụa trời trải ấm hồn ta
Trong tĩnh lặng ngọt ngào rét mướt

Ta vội vàng thắng bộ xuống đường
Chiếc áo da bạc phếch phong sương
Mũ an toàn chụp đầu hiệp sĩ
Con ngựa sắt gầm gừ dễ thương

Ðánh một vòng sơn thôn hiu hắt
Cưỡi nhong nhong loanh quanh phố nghèo
Lồng lộng gió tay trời lạnh ngắt
Luồn trong ta ngón buồn cô liêu

Thèm có em ngồi sau níu gọi
Ngọn tóc mây quấn quýt lùa theo
Vòng tay cũ mở con đường mới
Không thấy gì chỉ thấy tình yêu

Ði thật xa, hơn chân trời xa
Sẽ ta đi giáp vòng thế giới
Gian khổ gì rồi cũng kinh qua
Mình sẽ tới dẫu mù hướng tới

Hà Huyền Chi

LÃNG MẠN THU

thu đang đến nghĩa là em đang đến
bước chân em xao động cả san hà
ta dại khờ ôm gối mộng tình ta
ta khốn khổ bơ vơ nhìn lá chết
em thổi gió cả một trời sương tuyết
một rừng cây xào xạc lá khô kêu
con ngựa hí suốt chặng đường mê mệt
là vàng ơi, thu đến tự bao giờ
ta vẽ trong ta nhiều trang tình sử
một rừng phong vàng nhuộm cả non sông
ta huyễn hoặc em một loài chim lạ
hót líu lo trên nhã nhạc cây cành
em trổ nụ đời ta thêm hương sắc
đất nở hoa khai phóng cuộc tồn sinh
em thay áo ta mùi hương trầm mặc
cuộc nhân gian hạnh phúc được bao lần
em đã đến, ơi thu vàng đã đến
ghé môi hôn cùng hoa cỏ gọi mời
ta mắc lưới em như dòng sinh mệnh
em vàng hoa ta mắc võng ta chơi.

Trần Yên Hoà

MÀU THANH THIÊN MỞ

Một phút nữa thôi
Và màu sẽ mất
Suối sẽ xa đồi
Như mây xa đất

Một trang cũ kỹ
Mới lại một lần
Linh hồn giản dị
Bờ cõi thanh tân

Em sẽ đi đâu
Với đời đi mất
Tờ giấy phai màu
Hồng kia có thật

Máu ở vành môi
Về tim mấy bận
Suối bỏ rơi đồi
Ai làm sao giận

Với một vòng tay
Với vòng tay nữa
Ôm tháng giữa ngày
Đồng khô chết lúa

Với vòng tay của
Mười ngón tay măng
Xin mở một lần
Màu thanh thiên của…

Bùi Giáng

CA DAO CHO TÌNH ĐẦU

Bãi xưa xanh ngắt ngàn dâu
người xưa áo lụa tình đầu chưa phai
tơ xưa sợi vắn sợi dài
chiều nay mây trắng Xứ Đòai còn không

Em về áo lụa Hà-Đông
tôi về thơ thẩn ngồi trông bốn mùa
đông trông nắng, hạ trông mưa
xuân xanh lỡ dỡ về chưa thu vàng

đưa người nắng ngã đò ngang
tôi về chở cả tình sang bên nầy
sông dài trôi một trời mây
đò tôi chở một thuyền đầy hoàng-hôn

chiều đầy chở một hoàng-hôn
buồn tôi ngơ ngẫn nửa hồn với thơ
trăm năm trang-trải đợi chờ
còn không tình cũ đôi bờ người xưa..

Lê Thường Nhiên

TÔI ĐI TÌM BÓNG CỦA TÔI

Cũng đành nước mắt chảy quanh
Tôi ôm siết giấc mơ tình mà ru
À ơ…chiếc lá tương tư
Vàng thu từ thuở tôi khù khờ yêu
Biết rằng đời sẽ hắt hiu
Nên bàn chân cứ liêu xiêu lối về
Hết thời cuồng dại si mê
Tôi đi tìm lại câu thề đánh rơi
Cũng đành giấu hạt lệ khô
Tôi đi tìm bóng của tôi một thời
Về nơi cuối đất-cùng trời
Mới hay bóng đã chết rồi trong thơ
Từ ngày em trả lại tôi
Những câu oán trách đành thôi ngậm ngùi
Chỉ mong em chọn đúng người
Chỉ mong em chọn đúng người để yêu…

Linh Phương

Quán Thơ Hư Vô kỳ 177


8271534122_4d59cfb9cf

HÀNH TÌNH THÁNG 5
(Viết tặng Sinh Nhật Tôi)

Lên núi hái đoá dã quỳ
Thả hồn tôi xuống chỗ di tích buồn
Hoa vàng đã kín đáy gương
Em đâu kịp thấy giọt sương mãn phần.

Chắc gì gặp lại tình nhân
Một lần cũng đã nợ nần quằn vai
Chạy đâu qua khỏi đời này
Đường xa người lạ có ai đợi chờ.

Bước ngang lối nhện giăng tơ
Hụt chân tuột xuống cuối bờ vực không
Nằm phơi lăn lóc tháng 5
Tôi ôm cái bóng chung thân lạ hình.

Để nghe trời đất hành tình
Mùa thu lạ lẫm còn in gót giày
Có lần em đã qua đây
Trăm năm bỏ lại một ngày khai sinh…

Hư Vô

THÁNG 5, PHỐ NÚI TÌNH EM

Tháng năm em về phố núi
Dã quỳ rực rỡ sắc màu
Tiếng guốc vang đường bụi đỏ
In dấu tình yêu thuở nao

Tháng năm mây chùng giăng ngõ
Chiều buông góc phố hoa vàng
Lóng lánh mùa sương kỷ niệm
Những hạt tròn nỗi nhớ mang

Tháng năm gót buồn lên dốc
Lối đi xưa giờ chỉ mình
Lang thang bước dầm mưa đổ
Lầy trong cõi sầu linh đinh

Tháng năm thoáng về lặng lẽ
Gió vi vu khúc lạnh lùng
Trên đồi còn em đứng mãi
Vẫn chờ bóng người tình chung

Tiểu Vũ Vi

ĐÊM THÁNG 5

Đêm đen nhức, gió tháng năm thổi buốt
Trăng vàng rờn rợn những vết dao
Sương cứa đứt vào hồn cây tắt nụ
Cửa sổ ai đổ ngập nỗi buồn vào.

Guitar gãy thia lia dây đàn sắt
Mỗi nốt gieo ngờ vực cả căn buồng
Bình rỗng nước, gập đầu hoa khô cháy
Nhật ký đầy những nốt cười xuông.

Đêm bí mật như nấm mồ mất ngủ
Đè thinh không những khoảng lặng đau buồn
Ta chết dở trong nỗi mình biển động
Ánh trăng lùa thành buồm trắng van lơn.

Muoi- Man- Gung- Cay

MƯA VỀ GIỮA THÁNG 5

Tháng năm mà sao trời còn lạnh
Em nghe như thu mới trở về
Nhớ lắm anh ơi ngày tháng gọi
Đi giữa nỗi buồn đỏ cơn mê

Mùa thu chợt dài lắm yêu đương
Ai dỗ cho em giấc mộng thường
Ông trời nỡ bắt tình hai đứa
Mình cách xa nhau một đại dương

Tháng năm mà ngỡ mùa thu sầu
Em biết tìm anh ở nơi nao
Mùa mưa em đến đường xưa khép
Chôn dấu em về có nỗi đau

Tháng năm lại đến thật tình cờ
Con đường lá đổ chiều nay mưa
Có giọt mưa nào không nhớ hết
Nỗi nhớ ru em cả bốn mùa…

Miên Thụy

THÁNG 5 PHỐ NÚI

Tháng Năm trở về phố núi
Hàng cây lá vẫn xanh màu
Con đường vấn vương bụi đỏ
Tìm em giờ biết phương nao

Bụi hoa dã quỳ ngoài ngỏ
Mùa yêu nở biếc nụ vàng
Áo em một thời kỷ niệm
Chiều nghiêng nỗi nhớ mênh mang

Một mình đi trên con dốc
Ngày xưa kỷ niệm chúng mình
Lang thang những chiều mưa đổ
Hồn theo phố núi linh đinh

Tháng Năm bây giờ lặng lẽ
Đi giữa phố núi lạnh lùng
Mây bay hững hờ xa mãi
Em quên lời hứa tình chung

Khiếu Long

THÁNG 5 EM VỀ BÊN ẤY

Người đi như không hẹn trước
Ai đem mây giăng cuối mùa
Tháng Năm gọi vầng thất lạc
Trăng nằm trên ngọn lu lơ

Tôi dặn dòng sông cùng thức
Lỡ mai nắng hắt qua cầu
Chuyến phà neo vào ngơ ngác
Tôi thương – em vờ đâu đâu

Mắt đừng quanh co như vậy
Chứng nhân còn cả cơn mưa
Ngoài vườn tím rồi bông khế
Tôi ngồi nhắn một bâng quơ

Tháng Năm sẽ thành hoài niệm
Con cò ngậm bóng chiều buông
Bông khế ngoài vườn tím lịm
Vắng tiếng phà nghe vẫn buồn

Em về bên kia áo mỏng
Đội khăn che chút niềm riêng
Sau tôi, cửa hoàng hôn đóng
Tháng Năm đâu đã thiêng liêng.

Daocongdien

TÌM LẠI CHI EM NHỮNG NĂM

Tìm lại chi em những tháng năm
Khi kỷ niệm chỉ còn là đau khổ
Tiếng dương cầm trong căn nhà đổ
Từng giọt buồn trên nét mặt thơ ngây

Còn lại gì đâu ở nơi đây
Hoa cau trắng rụng đầy ngõ vắng
Chú dế mèn con sống thầm lặng
Cứ để trôi đi những năm tháng bình yên

Nhưng cũng có những điều không thể dễ dàng quên
Sâu lắng mãi trong tâm hồn thơ dại
Phút ra đi là phút ta nhớ mãi
Một câu ca trong điệu hát ầu ơ

Dẫu đã phải đi xa tuổi thơ
Êm đềm với biết bao kỷ niệm
Ta vẫn ước ao một điều mầu nhiệm
Cho ta gặp lại em – tuổi thơ ta

Đinh Quang Trung

THÁNG 5 BÊN SÔNG

Tháng Năm bên sông
chiều tan bọt rượu
đôi ta cười lặng
đôi ta ồn ào

Trăng nhoà trước mặt
sao chìm sau lưng
bước chân lơ lửng
nỗi buồn rưng rưng

Chàng như giọt mật
ngấm vào tim ta
ta như cơn bão
cuốn chàng đi xa

Chiều tan bọt rượu
chốn này riêng ta
tháng Năm giữ lại
một hoàng hôn hoa..

Phạm Thị Ngọc Liên

Quán Thơ Hư Vô kỳ 176


0rain3

TÊN EM, VIỆT NAM

Em sinh ra đời giữa lòng súng đạn
Chưa biết thù hằn từ những cưu mang
Nhưng em biết yêu thương và nín chịu
Bởi trong tim dìu dặt máu anh em.

Thân côi cút ôm buồn vào đất lạ
Nắng cháy da vàng, phố xá chưa quen
Giọt mồ hôi còn thơm mùi sữa mẹ
Chảy ngang phận người một tháng tư đen.

Cuộc đổi đời đâu có ai hò hẹn
Nét em gầy mang vóc dáng Việt Nam
Đường tương lai cong như hình chữ “S”
Em bước vào đã trầy nát đôi chân.

Có quê hương nhưng sao không chỗ trọ
Có giống nòi cũng bỏ lại sau lưng
Đời đẩy đưa em nửa chừng sấp ngửa
Bến bờ nào nương tựa để dung thân?

Chẳng lẽ lại so đo cùng số phận
Mẹ đặt tên em, tên gọi Việt Nam
Điềm báo trước những thăng trầm, lận đận
Từ bào thai oan nghiệt nở trăm con.

Lên non, xuống vực đâu còn lựa chọn
Tai biến dập vùi biển hóa nương dâu
Gốc tích, cội nguồn, em đâu hiểu thấu
Hơn-bốn-ngàn-năm hay mới bắt đầu?

Một cõi trần ai đã đầy nghiệp chướng
Hình hài em bầm giập giữa tai ương
Môi khô khốc thèm được lần đã khát
Bên bầu sữa mẹ ngọt lịm quê hương.

Để nghe tiếng thì thầm cùng lòng đất
Dù chỉ là lời trăng trối, ăn năn
Lỡ mai em chết xin đừng vuốt mắt
Mở trừng trừng một chứng tích Việt Nam…

Hư Vô


ANH CÒN NỢ EM

Nợ em dốc nhớ đường chiều
Hoàng hôn bóng ngã tiêu điều dáng hoa
Nợ em góc nhỏ thật thà
Thu Đông Xuân Hạ thiết tha với người .

Nợ em tay dắt nửa đời
Nửa đời còn lại chơi vơi giữa dòng
Nợ em ngày tháng thương mong
Sầu riêng ấp ủ ngày trông đêm chờ.

Nợ em tình chết bơ vơ
Chìm sâu vực nhớ cơn mơ xa rồi
Nợ em hơi ấm tình vui
Ai mang giọt nhớ bùi ngùi giấc đêm .

Nợ em trăng mộng rơi thềm
Sầu thu đổ lá chạnh niềm phân ly
Nợ em tơ thắm xuân thì
Nợ em một mối tình si trọn đời.

HTNX

VẪN CHỜ ANH TRÊN PHỐ YÊU THƯƠNG

Phố núi giờ đây chỉ mình em
Dốc mù sương gọi gió ru êm
Tiếng đàn mưa khãy khàng trên lá
Khúc mi thứ nghe não nề thêm

Thật buồn tênh những ngày không nhau
Phố núi chiều buông xót hồn đau
Phủ tình sầu qua làn bụi đỏ
Cho mắt mi cay lệ ướt mau

Vẫn chờ anh trên phố yêu thương
Phong lan rừng nhuộm tím ngát đường
Hương cà phê trắng mùa hò hẹn
Cụm dã quỳ vàng nhớ tình vương

Về góc phố thân quen hôm nay
Tháng tư còn lất phất mưa bay
Hạt tình em nồng nàn tha thiết
Mình bên nhau ấm trọn vòng tay

Tiểu Vũ Vi


THÁNG TƯ VÀ EM

Tháng tư mây trời xuống thấp
Mưa giăng kín ngỏ vào hồn
Tháng tư không còn tấp nập
Buồn như mây xám chiều hôm

Tháng tư buồn lên mi mắt
Bơ vơ em nơi cuối trời
Tháng tư em về góp nhắt
Từng giòng lệ nhỏ tuôn rơi

Tháng tư tìm đâu tri kỹ
Cho em trút cạn nỗi lòng
Tháng tư nỗi sầu thiên lý
Quê hương ngàn dăm mênh mông

Tháng tư nỗi sầu nhỏ giọt
Ai lau nước mắt mẹ buồn
Tháng tư anh ơi còn nhớ
Thiên đường máu đỏ rơi tuôn

Tháng tư em về góp nhặt
Nỗi buồn vẫn gọi trùng dương
Xin cho em còn thắp lại
Bên đời nhau một nén hương

Miên Thụy


TẦM MỘ

Khi mặt trời hấp hối
Lũ côn trùng réo gọi, nỉ non
Người đàn bà gương mặt trái soan
Chiếc khăn tang đã không còn màu trắng !
Đóa hoa trên tay
Cúi đầu thầm lặng
Bước chân qua từng nấm mồ
Cỏ dại hoang sơ
Những mộ bia gãy đổ, xám ghì
Dấu vết tàn phá của thời gian
Dấu vết tàn phá của con người với lòng hận thù, đố kỵ
Người đàn bà tìm mãi
Mộ huyệt nào chôn cất hình hài?
Một người yêu thương!
Không! Không có nấm mộ nào!
Anh và đồng đội ôm nhau
Quả lựu đạn cuối cùng
Rút chốt!
Tan xác!
Sau trận đánh muộn màng
Sau nhục lệnh buông súng đầu hàng
Một ngày cuối tháng tư.

Gió khẽ mơ hồ vỗ về tiếng khóc
Bóng đổ nghiêng chiều, xào xạc bướm hoang
Để lại đóa hoa vàng
Người đàn bà rời nghĩa trang
Bóng dáng xa mờ
Mất hút!
Cú rúc từng hồi
Mặt trời đã chết…..
Dưới chân đồi.

Hương Tảo

EM VỀ, HÀ NỘI

Hà-nội yêu, anh vẫn yêu muốn khóc
Mấy chục năm, xa đến mấy nghìn năm
Giã từ em -mười bảy tuổi- một lần
Thu rất mỏng, mưa hững hờ đẫm lá

Hà-nội yêu, áo lụa ngà óng ả
Thoáng khăn san nũng nịu với heo may
Năm ngón tay nhón một trái ô mai
Chiếc răng khểnh xinh nụ cười cam thảo

Hà-nội yêu, mối tình đầu khờ khạo
Em nhận thư, anh ngây ngất tủi mừng
Khi về nhà, cười nụ với cầu thang
Một tuần lễ, vui như ngày thi đỗ

Hà-nội yêu, cốm Vòng đơm gió nhỏ
Nên mùa Thu kín đáo khép tà mây
Ván giải gianh, có một lúc bàn tay
Vơ nắm sỏi với lòng anh hồi hộp

Hà-nội yêu, đẹp Trưng Vương mái tóc
Chiếc kẹp nghiêng, ba lá nép vào nhung
Miếng sấu xanh đừng chua quá ghê răng
Em hóm hỉnh, chiếc mũi xinh chun lại

Hà-nội yêu, liễu hẹn hò nắng mới
Hẹn hò em anh bối rối chim khuyên
Nào có bao giờ anh được hôn em
Nên dáng liễu còn u sầu vạn thuở

Hà-nội yêu, xin cầm tay lần nữa
-một lần thôi cho vừa đủ hai lần-
thèm ngày xưa hạnh phúc rất thiên thần
anh chết lặng trong tình yêu thác đổ.

Hà-nội yêu, vẫn y nguyên tưởng nhớ
Nên nghìn năm vẫn ngỡ mới hôm qua
Bóng hoàng lan, sân gạch mát sau nhà
Còn vương vấn trong những bài thơ cũ

Hà-nội yêu, xin về từ thống khổ
Dây kẽm gai dù xé rách bờ vai
Bóng ngục tù dù ngầu đục mắt nai
Anh xin đón vào đôi tay khô héo.

Hoàng Anh Tuấn

HAI PHƯƠNG

Giữ đẹp môi cười những tháng hoa
Phần đời còn lại đắng chia xa
Tóc thơm nắng gội người phương ấy
Lòng kẻ phương này quặn xót xa

Ðã khắc vào tim một phiến buồn
Ðã hoà trong máu chất quê hương
Ðã đau từng giấc mơ dang dở
Ðã chết dần trong nỗi chán chường

Hạnh phúc mình đi vắng quá lâu
Trên cao mây núi cũng dưng sầu
Trăm ngàn con én lìa phương tổ
Nhả máu cho ngày bớt đớn đau

Như những thân cau lớn vội vàng
Chiều buông màn nắng đón dung nhan
Rộn ràng hoa lá thay màu áo
Em cũng như thu đến nhẹ nhàng

Ơn những ngày vàng yêu dấu đó
Ơn vùng trời cũ núi như mây
Như còn nghe được hơi em thở
Như cánh tay còn quấn cánh tay

Hà Huyền Chi

Tên Em, Việt Nam. Thơ Hư Vô


Em sinh ra đời giữa lòng súng đạn
Chưa biết thù hằn từ những cưu mang
Nhưng em biết yêu thương và nín chịu
Bởi trong tim dìu dặt máu anh em.

Thân côi cút ôm buồn vào đất lạ
Nắng cháy da vàng, phố xá chưa quen
Giọt mồ hôi còn thơm mùi sữa mẹ
Chảy ngang phận người một tháng tư đen.

Cuộc đổi đời đâu có ai hò hẹn
Nét em gầy mang vóc dáng Việt Nam
Đường tương lai cong như hình chữ “S”
Chưa bước vào đã trầy nát đôi chân.

Có quê hương nhưng sao không chỗ trọ
Có giống nòi cũng bỏ lại sau lưng
Đời đẩy đưa em nửa chừng sấp ngửa
Bến bờ nào nương tựa để dung thân?

Chẳng lẽ lại so đo cùng số phận
Mẹ đặt tên em, tên gọi Việt Nam
Điềm báo trước những thăng trầm, lận đận
Từ bào thai oan nghiệt nở trăm con.

Lên non, xuống vực đâu còn lựa chọn
Tai biến dập vùi biển hóa nương dâu
Gốc tích, cội nguồn, em đâu hiểu thấu
Hơn-bốn-ngàn-năm hay mới bắt đầu?

Một cõi trần ai đã đầy nghiệp chướng
Hình hài em co quắp giữa tai ương
Môi khô khốc thèm được lần đã khát
Bên bầu sữa mẹ ngọt lịm quê hương.

Để nghe tiếng thì thầm cùng lòng đất
Dù chỉ là lời trăng trối, ăn năn
Lỡ mai em chết xin đừng vuốt mắt
Mở trừng trừng một chứng tích Việt Nam…

Hư Vô

 Tên Em, Việt Nam. Thơ Hư Vô với giọng ngâm Đào Thúy.

Mời nghe nhạc: Tên Em, Việt Nam. Nhạc Mai Đằng, Thơ Hư Vô, Ca Sĩ Lê Vân

=====> http://www.nhaccuatui.com/bai-hat/ten-em-viet-nam-le-van.UeV1Y7kzQgS9.html

Quán Thơ Hư Vô kỳ 175


107

NGỌN TÀN CANH

Lên ngàn
thắp ngọn tàn canh
nghe trong
cuống lá đan cành bể dâu
đêm chờ thắp nửa
đời sau
trăng xiêu triền khuyết trôi vào
bến em.

chân trần in dấu
trũng nghiêng
ta về ôm bóng buồn riêng
lẻ hình
căng tơ kết mối
u-tình
buộc nhau rối khúc tử sinh
hai bờ.

em ngồi thắp ngọn
bơ vơ
góp chung hoang phế che hờ
mưa tan
ngày sau trăng có
còn vàng
cũng là một ngọn bẽ bàng,
thôi em..

Hư Vô

CÀ PHÊ MƯA NHỚ

Góc phố dài mưa rơi
Đêm cô tịch sầu giá
Gió đàn rung cánh lá
Ru nghiêng bước em về

Hồn lịm giữa cơn mê
Thuở yêu tình si dại
Mùa thu như trở lại
Kỷ niệm nào dễ quên

Em tha thiết gọi tên
Vọng trầm đêm nguyệt dạ
Tiếng thời gian xa lạ
Khắc khoải buồn đơn côi

Cà phê đắng mềm môi
Khuấy đen dòng nuối tiếc
Ngan ngát mùi hương biếc
Lùa trên tóc em bay

Nỗi nhớ lần mắt cay
Xót xa hàng lệ uá
Thành tâm khẩn cầu chúa
Trăm năm mình mãi vui

Sẽ không còn cút cui
Như sóng ôm bờ cát
Thì thầm lời gió hát
Nồng nàn khúc tình mưa…

Tiểu Vũ Vi

BUỒN NHƯ
(tặng Tôn Thất Trung Nghĩa)

Buồn như ly rượu cạn
Không còn rượu cho say
Buồn như ly rượu đầy
Không còn một người bạn

Buồn như đêm khuya vắng
Qua cửa sổ trông trăng
Buồn như em nói rằng:
Nhớ anh từng đêm trắng

Buồn như yêu không được
Dù người yêu có thừa
Buồn như mối tình xưa
Chỉ còn dòng lưu bút

Buồn như buồn như thế
Buồn như một kiếp người
Ðây cõi lòng quạnh quẽ
Buồn như đóa hoa rơi.

Tạ Ký

ĐÊM

khua bàn tay trong đêm
những ngón buồn . không tiếng
vẽ nét mực không màu
toan hồn . trơ . vành vạnh

lặt lìa treo đầu đẳng
những sinh linh phập phồng
biển đêm ùa ập sóng
mỏng manh con thuyền nan

tôi chìm trong mắt đêm
những câu thơ tiều tụy
vẫn xơ rơ tình ý
lần hồi ngoi ngóp lên

vùng chiêm bao liểng xiểng
áo choàng thâm buông chùng
khua bàn tay . không thấy
chút hão huyền nhân gian…

thangtram

LỤC BÁT CHO MÌNH

Em từ cõi mộng bước ra
Tầm xuân chín nụ thướt tha bóng chiều
Tiền kiếp duyên lỡ hắt hiu
Luân hồi còn nợ dẫu nhiều dối gian .

Câu lục em giấc mơ ngoan
Cùng anh câu bát mộng vàng kết tơ
Chỉ xe duyên ước như mơ
Trăm năm trong cõi đợi chờ có nhau .

Dẫu tình như giọt mưa mau
Rơi vào tim dấu lệ nhàu môi em
Lục bát thương nhớ từng đêm
Ru anh như sóng ru mềm bờ xưa .

Ngoc Quyên

HAI NỬA MÙA THU

chỉ qua một đêm
tất cả hóa thành xa lạ

lá rời cành rơi như nước mắt
goá bụa bầu trời
mặt đất mồ côi

tiếng gà gọi bình minh lẻ loi
biển ngậm sóng xóa bờ bạc trắng

còi tàu vọng
rồi chìm vào thinh lặng

lời chia ly
ta trót thốt ra rồi

anh tìm mùa thu
mùa thu còn hai nửa

một nửa úa vàng
một nửa xanh xao…

Vũ Thanh Hoa

Ở TRỌ

Con chim ở đậu cành tre
Con cá ở trọ trong khe nước nguồn
Tôi nay ở trọ trần gian
Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời

Xưa kia ở đậu miền xa
Cơn gió ở trọ bao la đất trời
Nhân gian về trọ nhiều nơi
Bâng khuâng vì những đôi môi rất hồng

Mây kia ở đậu từng không
Mưa nắng ở trọ bên trong mắt người
Tim em người trọ là tôi
Mai kia về chốn xa xôi cũng gần

Môi xinh ở đậu người xinh
Đi đứng ở trọ đôi chân Thúy Kiều
Xin cho về trọ gần nhau
Mai kia dù có ra sao cũng đành

Trăm năm ở đậu ngàn năm
Đêm tối ở trọ chung quanh nỗi buồn
Ô hay là một vòng xinh
Tôi như người bỗng lênh đênh giữa đời…

Trịnh Công Sơn

VÀI ĐOẠN VIẾT Ở ĐINH TIÊN HOÀNG

Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Ta oặn mình trong những khổ tâm riêng
Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Đời buồn hiu như lá rụng, ban đêm

Chiều đã kêu chiều bằng tiếng gió
Lòng ta u uất cũng kêu nhau
Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Nụ cười nào báo hiệu cơn đau

Nụ cười nào chỉ là hơi thở mệt
Của một thằng mạt gọng, rán, phong lưu
Nụ cười nào phát âm từ đáy ngực
Đã gần như những tiếng ho khan

Chiều đã kêu chiều bằng tiếng gió
Trong ta đêm xuống rất bạo tàn
Mưa với nắng dẫu chung trời, chung đất
Mà quanh năm bắt buộc tránh nhau hoài

Ta với người bắt buộc, phải chia hai
Làm sao em biết trời đau đớn
Làm sao em lớn bằng ta lớn
Để chung cùng công việc: đứng than thân

Để chung cùng rõ nghĩa thêm, hơn
Phía nào khác của biến từ “chóng mặt”
Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Áo cơm hành bủn rủn thiên tài

Học thói người xưa ta cạo đầu bán tóc
Chưa đủ tặng em nửa chiếc áo dài
Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Ta với đời, thực sự chẳng nương nhau

Ta với đời, tất nhiên thua cuộc
Vì áo cơm là những ngọn lao
Em còn nhỏ làm sao mà biết được
Mỗi nụ tình ẩn chứa một loài sâu

Và, khi em thấm nhuần ê ẩm
Ta sợ tài ta đã rũ nhầu…

Nguyễn Tất Nhiên

Quán Thơ Hư Vô kỳ 174


57564281_56750170b694-1_zpse351acf3

MỘT NGÀY TRĂM NĂM

Anh đầu sông nắng giòn mặt nước
Cuối nguồn em mưa có xôn xao
Khóc chung một dòng sông mưa nắng
Có khi nào mình quên nhớ nhau?

Nhắm mắt để chiêm bao mở cửa
Lối em vào hoa nở đầy tay
Bao giờ nước sông Tương ngừng chảy
Xin đổi trăm năm lấy một ngày .

Anh sẽ về vui như chăn gối
Đổi một đời lấy thoáng hương bay
Môi kề nhau dầy thêm bóng tối
Để tóc em thôi buồn trên vai .

Nhưng hình hài dường như không thật
Bởi thiên đường mờ dấu chân mây
Dòng sông còn chia hai nhánh đợi
Em tan vào sợi khói liêu trai .

Hư Vô

MỘT ĐỜI THƯƠNG NHỚ TRĂM NĂM
( Cảm tác bài thơ Một Ngày Trăm Năm của Hư Vô )

Anh đầu sông tình trên ngọn sóng
Em cuối dòng nỗi nhớ xôn xao
Ta yêu nhau hai mùa mưa nắng
Chung một dòng chẳng thể xa nhau.

Từng thu qua rưng rưng màu lá
Chờ anh về tay ấm vòng tay
Sông tương tư muôn đời vẫn chảy
Sóng đam mê dâng phủ từng ngày .

Xin yêu thương dẫu đời chìm nổi
Gởi nồng nàn theo gió mây bay
Mảnh trăng xưa chiều loang bóng tối
Tiếng thơ rơi hương tóc kề vai

Màu hoa tím tình đầu thơ dại
Người đầu sông kẻ cuối chân mây
Nguyện xa nhau ngàn năm vẫn đợi
Dòng thương xưa ngày tháng vơi đầy

Ngọc Quyên

CÁI CHUỒNG NGỰA

Tụi nó đã cỡi lên lưng ta như cưỡi ngựa
Khiến mông ta có đuôi và sau gáy mọc ra bờm
Ta vừa hí vừa vặn mình nôn mửa
Một đống lạ lùng nửa áo nửa cơm

Tụi nó còn đưa ra trước đầu ta một giỏ cỏ thơm
Có mùi văn chương có hương nghệ thuật
Ta cắn răng nhai một cách cuống cuồng
Đến khi ợ mới hay mồm tàn tật

Tụi nó định vỗ tay mừng ta tự sát
Nhưng nước mắt phu nhân đã đông lại thành chuồng
Ta sẽ cố sải dù bốn chân cà nhắc
Để nhớ rằng mình còn có một quê hương

Bùi Chí Vinh

CHUYỆN TRĂM NĂM
( Tặng Trịnh Công Sơn )

Anh đứng đây là đâu
Em cười như lá mỏng
Khép cửa vào chiêm bao
Anh đứng đây là đâu
Em nói như gió nghẹn
Chiều nghiêng mây Thị Mầu
Anh đứng đây là đâu
Em nhìn như mưa trắng
Năm năm bay ngang đầu

Hoàng Cầm

HOANG VU

Yêu thương ngậm ngải tìm trầm
lòng xuân tê tái mưa dầm gió thu
Lưu ngôn dập cánh phù du
Anh xa để lại hoang vu một đời

Em đi gió lạnh ru hời
Lẻ loi miên viễn trùng khơi bụi đầy
Đêm về nghe nhịp cánh bay
Đau thương tiếng vạc gọi bầy trong sương.

Mơ hồ một chút tàn hương
Hão huyền thắp đuốc vô thường tìm trăng
Lơ ngơ chạm ánh sao băng
Mãn khai đã rụng linh lăng cạn màu.

Đa mang nặng bước chân đau
Đưa tay ôm ấp nát nhàu giọt mưa
Trả anh tấm áo ngày xưa
Về nhà dối mẹ gió đưa bên cầu…

Đường xa trăng tủi hoa sầu
Giọt mưa đầu ngọn về đâu giữa đời?
Xanh xao bóng nắng xa vời
Trăm năm tình khép một thời buồn tênh…

Thy Văn

AI VỀ HỎI ĐÁ

Mưa rơi từng giọt thu sầu
Mưa rơi ướt lá, mưa nhầu tâm tư
Biết đâu là Thực, là Hư
Giọt sầu thế kỷ thiên thu cõi người

Mây tha phương, gió u hoài
Ai về hỏi đá ngậm ngùi ý hoa
Ta về ta lại hỏi ta
Biển chiều thầm lặng nhạt nhòa khói sương

Gối chiêm bao, giấc mộng trường
Ngàn năm mây trắng mà thương kiếp dài
Soi gương lại thấy hình hài
U mê bao kiếp lạc loài trầm luân

Mưa rơi trên lá phân vân…
Mưa trong thơ… vẫn âm thầm mưa rơi
Mưa rơi từng giọt mưa đời
Giọt ta hệ lụy, giọt người điêu linh

Vào thơ ai viết chuyện mình
Đầy vơi thế sự tâm tình đầy vơi
Giọt mưa! Ơi giọt mưa đời
Giọt trong thơ, giọt ngậm ngùi hiên sương

Giọt đau buốt lạnh canh trường
Thương đời phù ảo vấn vương giọt nào
Nghe trong ý gió lao xao
Phù du giọt ấy thả vào sông trăng…

Tuệ Nga

CHÀO EM VÔ TẬN

Em đằm thắm suốt không gian bỡ ngỡ
Anh chào em như lồ lộ sương mai
Đầu tiên ấy em vu vơ thăm dọ
Suốt bình minh là tại thể miệt mài
Em nõn nà đẹp như thiên tiên từng đẹp
Em tươi xinh như vạn thuở xuân xanh
Anh không dám nhìn em trong chớp mắt
Vì điêu linh là mộng tưởng không thành

Bùi Giáng

KHOẢNG TRỜI XANH CỦA TÓC

Ta nhặt trên tay
Nửa mảnh hồn mình
Xanh lá cỏ
Và xanh niềm mơ ước
Người đâu nơi xa
Làm sao biết được
Nửa mảnh hồn kia
Nỗi – Nhớ – theo người
Trời Sài Gòn rất xanh
Và mây vẫn trắng
Sáng hôm nay
Chợt thoáng chút heo may
Nhắc mùa xuân
Đang hé nụ trên tay
Hãy trôi hết
Niềm đau vào dĩ vãng
Cho nỗi ngậm ngùi
Ánh lên tia nắng
Và khoảng trời xanh của tóc
Quay về
Ơi người ơi
Xin cùng ta ngắm kỹ
Phố ngoài kia
Me – lá đã hết vàng
Lá xanh nõn
Đón mùa xuân lụa mới
Và ta đó
Chừng như vừa nhặt được
Trái tim mình
Mới – mẻ – giữa – mùa – xuân

Lê Thị Kim

GỬI PHƯỢNG BUỒN

biết khi mô Phượng mới hết buồn?
mắt lá răm hiu hiu nắng hạ
sông Hương thầm gửi về chiếc lá
chút hoàng hôn gờn gợn triều đi

thuyền của ai neo bến chờ ai
sao Phượng chẳng đỏ giùm ngọn lửa?
đèn chài thắp lửng lơ mái đẩy
sao Phượng còn đang khuất vầng trăng?

một hai hôm nữa để trăm năm
đường hoa phượng còn ai đi học?
gió sẽ thổi khói bồng mái tóc
tóc Phượng buồn còn thoảng hương chanh…

thôi Phượng ơi chim cứ chuyền cành
cứ áo trắng như là mây trắng
sân trường sẽ mơ vào sâu lắng
dáng Phượng ngồi năm tháng tươi ngoan

đã thu rồi Phượng hết lang thang
trăm phố cổ rêu phong mái ngói
tay chúng mình mọc thêm ká mới
để chia nhau trang vở học trò

Phượng! Phượng ơi hãy cứ ước mơ
và hãy cứ bừng thêm sắc đỏ

Nguyễn Như Mây

Quán Thơ Hư Vô kỳ 173


sea1

TÌNH TỰ MỘT DÒNG SÔNG

Khi bàn tay anh vừa chạm vào nắng
Là anh đang chạm vào bóng dáng em
Da thịt xưa , còn nguyên sơ hơi ấm
Môi chớm nồng đã lạnh cóng dòng sông .

Dòng Ngã Bãy chở tình về mấy ngả?
Để em buồn tím cả áo thơ ngây
Cũng có thể , chỉ một mình anh hiểu
Tình yêu bắt đầu từ những thiên tai .

Con nưóc chảy đâu quay nguồn trở lại
Buổi chiều trên vai khuất dấu bến bờ
Dòng nưóc mắt hay dòng sông vô tận
Mất em rồi anh lận đận trong thơ.

Cúi xuống thấp nương nhờ triền sóng ngưọc
Vỗ ngang đời cho buốt giá cơn đau
Để tim em được một lần nhỏ máu
Chạm tay vào trời đất hoá bể dâu .

Hư Vô

TÌNH GỞI THEO DÒNG SÔNG
(Cảm họa bài thơ Tình Tự Một Dòng Sông của Hư Vô)

Khi chạm vào em trời mưa bỗng nắng
Gió hân hoan bay quyện cuốn thân em
Hơi thở anh vào tim nghe đầm ấm
Tự tình như khúc hát một dòng sông.

Dòng nước biếc có trôi về trăm ngả
Vẫn mang tình em từ thuở thơ ngây
Trái tim thật thà chỉ mình anh hiểu
Sóng dịu dàng dù bão gió thiên tai.

Dòng sông chảy lưu tình người ở lại
Tương tư con sóng cuộn phủ đôi bờ
Nỗi nhớ nhung tháng năm dài vô tận
Xa anh rồi em mãi mãi làm thơ.

Ngày nào tình rơi trên con sóng ngược
Trả về em những bọt biển tình đau
Cho trái tim em muôn đời rĩ máu
Mộng ban đầu theo nước cuốn trôi mau

Ngọc Quyên

LỤC BÁT PHỐ

một mình xuôi phố ngược xe
phố dưng dửng nắng phố se sẽ buồn
thả nhìn trong mắt người dưng
nhặt đôi lá rụng ngập ngừng mùa qua

tiếng còi vẳng phía vời xa
đèn đường trầm mặc kiêu sa cúi đầu
người đông phố chật chen mau
có ai đứng lại kẻo nhàu giấc mơ

nhận dòng tin nhắn vu vơ
lặng mình ngơ ngẩn bây giờ…ngày xưa
chợ chiều tất tả bán mua
một mình xuôi phố mưa lưa thưa…
buồn

Vũ Thanh Hoa

BƯỚC CHÂN HOA

Bùng cháy một khát khao
những ngọn lửa đi rong trên phố
phả hơi thở nóng bỏng
qua đôi môi chiều

Đỏ lên đi vàng lên đi hồng lên đi
trắng tinh lên đi
những cánh hoa căng nhức sự sống
thơm ngát lên đi
mái tóc người đàn bà mắt đen
vời vợi nỗi buồn một mình
lang thang trên phố
ôm trong ngực chiều
rừng rực tàn tro

Bùng cháy một khát khao
vươn ra tràn ra nở hết ra
hàng ngàn hàng vạn hàng triệu
đốm lửa
cô gái chở hoa trên phố
như chở những tia sáng mặt trời
thả vào những trái tim lạnh nhạt

Có người đàn ông nào đưa tay vẫy
từ phía tình yêu nồng nàn…

Phạm Thị Ngọc Liên

ĐÊM QUA NẰM SỐT

Ta biết ta buồn hơn thuở trước
Gió ngoài sân gió thổi mưa về
Sáng nay lòng bỗng dưng muốn khóc
Nhớ đêm qua nằm sốt ta mê

Đêm qua nghe tiếng phone em gọi
Từ xa xăm khuất nẻo đường tình
Từ xa xăm vầng trăng vàng ố
Thương ngày phiêu bạt chốn đao binh

Em cũng không còn em thuở trước
Tóc thề xưa cắt ngắn lâu rồi
Tay mỏng mảnh nắm tay người khác
Môi ngọt ngào hai tiếng “nhà tôi “

Trái tim đau nhói như trăm nhát
Đâm cuộc đời ta chảy máu tươi
Đêm qua thức giấc mà muốn khóc
Thui thủi một mình bóng lẻ loi

Ta biết ta buồn hơn thuở trước
Lần ra đi giã biệt Sài Gòn
Lần ra đi thôi đành đánh mất
Câu thề trót hẹn mấy mươi năm

Linh Phương

MẢNG TRỜI QUÊ HƯƠNG

Em đi lên đồi cỏ may
Chân trần tắm sợi nắng gầy thảo nguyên
Nghe từ kẽ ngón chân mềm
Ruột gan lời đất thấm lên tim mình

Thầm thì ngọn cỏ thảo nguyên
Nơi em bím tóc dài thêm gió trời
Tuổi thơ ơi, tuổi thơ ơi
Qua bao sương giá vẫn ngời ngời trong

Đà Lạt cùng nỗi nhớ mong
Nụ hoa ngọn cỏ mênh mông đất trời
Chắt chiu những tiếng ru hời
Về đây gom lại mảng trời thơ ngây

Lê Thị Kim

NGẮM TUYẾT CÀNH KHÔ

tuyết quấn quýt cành cây
vườn sau trắng bãi cát
không một bóng chim bay
vắng những con sóc nhảy

năm nào vào tháng hai
tuyết cũng đậm đà nhất
lắng nghe cỏ thở dài
âm thầm trong lòng đất

vào giờ này năm sau
biết ta còn ngắm tuyết
lẩn thẩn nghĩ đâu đâu
hay thân đã hủy diệt?

đã mười ba năm nay
từ khi về đây sống
đã không nhiều đổi thay
từng mùa vẫn lặp lại

năm năm hay mười năm
tiếp theo sẽ đổi khác
khi ta đã yên nằm
hèn mọn hơn cỏ rác

cháu nội trai lên năm
cháu nội gái lên bảy
một nội lạc xa dòng
biết bao giờ gặp lại

ta chết thiêu hay chôn
chẳng có gì bi đát
biết có cháu đích tôn
nào về để nhắm mắt?

ra đời cuối mùa đông
ra đi giữa mùa tuyết
chẳng đáng chi đau lòng
sao như ứa nước mắt!

Luân Hoán

BIẾT ĐÂU

Biết đâu tươi hồn xuân
Ẩn sau con mắt héo
Biết đâu tình trong trẻo
Sau nụ cười khô khan

Biết đâu sợi dây đàn
Giận thốt lời ly biệt
Không dứt tình tha thiết
Buộc tròn hai trái tim

Biết đâu một cánh chim
Nối hai miền tiếc nuối
Biết đâu hòn đá cuội
Lăn tròn mấy ngàn năm

Biết đâu ta yên nằm
Trên môi người huyễn hoặc
Trong nỗi sầu dằng dặc
Phóng muôn nghìn mũi lao

Biết đâu qua lưỡi dao
Bén những lời thánh thiện
Biết đâu con én liệng
Lời lẽ một mùa xuân

Biết đâu trăm nghìn lần
Cũng không ai ngờ nổi
Ta xin người chớ vội
Đem cuộc đời đo cân

Phạm Thiên Thư

Quán Thơ Hư Vô kỳ 172


59638_303785416398938_1114404304_n

CHẢI TÓC

Này em, nghiêng thấp đôi vai
Để anh chải sợi tóc bay ngược dòng
Này em, cúi xuống hư không
Chải luôn sợi nắng cầu vồng trên vai.

Thương em mái tóc xõa dài
Chải trăm năm một hình hài đời sau
Này em, bước tới bể dâu
Chải chung hai nhánh cùng đau một lần.

Tóc em sợi rối lưng trần
Buông theo nước mắt trao thân vào đời
Mất nhau chưa kịp quen hơi
Đáy gương nghiêng dáng chiều phơi lụa nhầu

Buồn ngang vết cắt da đau
Bóng em hóa hạt bụi đào ngây ngô
Này em, ôm sát hư vô
Chải vào hoang phế hương bồ kết xưa…

Hư Vô

TÓC RỐI
(Cảm tác bài thơ Chải Tóc của Hư Vô)

Em ngồi hong tóc bên song
Gió đưa hương bưởi thơm nồng môi anh
Ghé trên dòng tóc ngày xanh
Nụ tình ươm mộng xây thành lầu thơ.

Chải từng nhánh tóc đan mơ
Sợi dài sợi vắn thương chờ ngàn năm
Rồi tình khuất nẻo xa xăm
Người đi xa biệt lạc vần thơ yêu.

Tóc buồn trong gió liêu xiêu
Rối bời cơn mộng tiêu điều dáng hoa
Còn đâu mái tóc mượt mà
Đợi chờ tóc rối mưa sa ngậm ngùi.

Hỡi người thương chốn xa xôi
Chải giùm sợi tóc sầu rơi xuống đời
Chải giùm em nỗi đơn côi
Muộn phiền trôi xuống tình thôi đợi chờ.

Ngọc Quyên

CHO TA CHÉP NỐT BÀI THƠ ẤY

Ôi nhớ làm sao, em nhỏ ơi!
Từng đêm ngục tối mộng em cười
Ta hôn tay áo thay làn tóc
Nghe đắng môi hồng lạnh tím người

Đừng ghét mùa mưa, em nhỏ ơi!
Nằm ru vách đá chuyện lưu đày
Cho ta chút nắng bên song cửa
Để vẽ hình em theo bóng mây

Cho đến bao giờ, em nhỏ ơi!
Tường rêu chi chít đọng phương trời
Là ta chép nốt bài thơ ấy
Để giết tình yêu cả mộng đời

Tuệ Sỹ

BỜ NƯỚC CŨ

Nhìn em nhé bên bờ kia gió thổi
Lá xanh vườn theo cỏ mượt ngân nga
Tơ vi vút một đời thương nhớ tuổi
Của trăng rằm xuống dọ dẫm bên hoa

Khung cảnh ấy nằm sâu trong đáy mắt
Có lệ buồn khóc với lệ hoà vui
Để tràn ngập hương mùa lên ngan ngát
Rồi tan đi trong hố thẳm chôn vùi

Ta sẽ đến đứng bên bờ nước cũ
Ngó bên kia vườn biếc lá hoa lừng
Ô vạn vật vẫn chờ nguồn nước lũ
Tự ngàn năm tuôn dạo tự khe rừng

Ta sẽ đến đứng bên bờ nước cũ
Mộng xanh ngần giậy nối mộng em xưa
Ngó non nước giữa sớm chiều tư lự
Đón mơ màng về thổi gió lưa thưa

Bùi Giáng

MỘT NGÀY NHƯ MỌI NGÀY

Một ngày như mọi ngày,
em trả lại đời tôi
Một ngày như mọi ngày,
ta nhận lời tình cuối

Một ngày như mọi ngày,
đời nhẹ như mây khói
Một ngày như mọi ngày,
mang nặng hồn tả tơi

Một ngày như mọi ngày,
nhớ mặt trời đầu môi
Một ngày như mọi ngày,
đau nặng từng lời nói

Một ngày như mọi ngày,
từng mạch đời trăn trối
Một ngày như mọi ngày,
đi về một mình tôi

Một ngày như mọi ngày,
đi về một mình tôi
Một ngày như mọi ngày,
quanh đời mình chợt tối

Một ngày như mọi ngày,
giọng buồn lên tiếp nối
Một ngày như mọi ngày,
xe ngựa về ngủ say

Một ngày như mọi ngày,
em trả lại đời tôi
Một ngày như mọi ngày,
xếp vòng tay oan trái

Một ngày như mọi ngày,
từng chiều lên hấp hối
Một ngày như mọi ngày,
bóng đổ một mình tôi…

Trịnh Công Sơn

VÒNG ĐỜI

Kia là bầu trời thần tiên.
Những thiên thần, cổ tích từng mê hoặc nhân gian.
Vũ trụ diệu kỳ.
Vô vàn con mắt chấp chới gọi tình .
Lung linh . quyến rũ.
Những vòng tròn bay huyền ảo . xa vời vợi…
Còn đây . Vòng tròn xanh tuyệt diệu.
Bốn mùa đi qua vòng đời chông chênh, cùng cực.
Nhưng tràn trề yêu thương, quyến luyến, khát khao.
Mầu nhiệm.
Đến bên anh.
Cho anh ngắm nhìn đôi mắt em rười rượi!
Hố đen vũ trụ bao la bí ẩn.
Hút hồn anh vào thăm thẳm mê li
Anh mơ hồ có vì sao đang hấp hối . đỏ mênh mông.
Tàn phá sẽ thổi tung quá khứ.
Đẩy tinh vân trôi dạt lang thang.
Em sặc sỡ đi về thuyền sao rực rỡ.
Anh tinh vân ngậm ngùi.
Tăm tối nuốt chửng đời, che ánh sáng tương lai…
Chiếc lá trở mình chia hai màu xanh, đỏ.
Vòng cây âm thầm chuyển sớ mịn, đậm màu.
Sự sống thăng hoa trong mùa khắc nghiệt.
Còn ta? quay lưng xa hai phía vòng đời.
Tình yêu có lại vỡ òa, lênh láng?
Hay chân sẽ vô tình hoặc cố ý đi qua?
Dù thế nào, cuối vòng đời ta chắc chắn gặp nhau.
Nơi bắt đầu sẽ là nơi kết thúc . Thiên thu.
Những vòng tròn kỳ diệu.
Những vòng tròn truyền kiếp . chơi vơi.

Thy Văn

Quán Thơ Hư Vô kỳ 171


bdsl5s

CHUYẾN TÀU CUỐI  NĂM

Em đi một chuyến không về nữa
Con đường xưa lá đã rụng đầy
Lần theo dấu chân ngày tháng cũ
Buồn tôi xao xác những hàng cây.

Còn nghe tiếng guốc khua giòn giã
Của một lần em đã bước qua
Vẫy tay chưa kịp lời từ tạ
Con tàu hối hả bỏ sân ga.

Chạy vào tháng chạp cho cùng tận
Tết lạ, đường xa để đợi chờ
Đâu chắc gì em còn trở lại
Kịp nhìn con nhện lúc giăng tơ.

Em đi về phía buồn muôn thuở
Tàu chở trăm năm biết ngậm ngùi
Thì cũng còn đây sân ga cuối
Tôi đứng chờ một chuyến không tôi…

Hư Vô

SÓNG VỀ ĐÂU

Biển sóng biển sóng đừng xô tôi
Đừng xô tôi ngã dưới chân người
Biển sóng biển sóng đừng xô nhau
Ta xô biển lại sóng về đâu ?

Sóng bạc đầu
Và núi chìm sâu
Ta về đâu đó…

Về chốn nào

Mây phủ chiêm bao
Cạn suối nguồn
Bốn bề nương dâu
Ta tìm em nơi đâu?

Biển sóng biển sóng đừng xô nhau
Ta xô biển lại sóng nằm đau
Biển sóng biển sóng đừng xô tôi
Đừng xô tôi ngã giữa tim người.

Biển sóng biển sóng đừng xô tôi
Đừng cho tôi thấy hết tim người
Biển sóng biển sóng đừng xô nhau
Ta xô biển lại sóng về đâu?

Giấc ngủ nào giường chiếu quạnh hiu,
Trăng mờ quê cũ.
Người đứng chờ gió đồng vi vu
Vạt nắng vàng nhắc lời thiên thu

Nhớ ngàn năm trôi qua …

Biển sóng biển sóng đừng trôi xa
Bao năm chờ đợi sóng gần ta
Biển sóng biển sóng đừng âm u
Đừng nuôi trong ấy trái tim thù

Biển sóng biển sóng đừng xô nhau.

Trịnh Công Sơn

LÁ NGÂY NGÔ

Bao  năm rồi xòe tay không đếm đủ
Bão lốc đời mù mịt cuốn ta xa
Anh phiêu linh, em lận đận phong ba
Tìm gặp lại góc đời nghe chút lạ!

Đã mấy mùa cây phong rừng rực lá
Đỏ au trời thêm lạnh lá ngây ngô
Nắng đi hoang, chim vỗ cánh giang hồ
Sưởi ấm gì trời thu nhiều gió nổi .

Tằm chết sớm chưa kịp lời trăng trối
Chỉ hồng đâu se tình hỡi ông tơ?
Gió trăng đi mỏi mệt dặm ngàn mơ
Nên trăng gió ngủ yên rồi mộng ảo.

Con sông qua tháng năm dài gió bão
Bỗng trơ lòng tan hợp vạt bèo dâu
Mưa miên man lạc dấu nẻo trời ngâu
Thôi thì vậy tình mình duyên không nợ.

Đừng đắm đuối  hạt sương long lanh vỡ
Chút dư hương rồi theo bướm bay đi?
Sau  mưa giông đời đã úa xuân thì
Biết nắng muộn có vàng hươm đẹp đẽ?

Hãy để em với mùa thu lặng lẽ
Và mùa đông ngu ngơ lá  khô rơi
Anh xa xôi còn chút ấm bên đời
Còn thánh thiện trong veo màu ngọc đá.

Thy Văn

CỞI ÁO QUA CẦU

Thỏng tay bước xuống chợ đời
Chân anh vấp phải mấy lời của ai
Đứng lên phủi bụi đường dài
Phủi nhằm em đứng đợi ngoài bể dâu

Ngọc nào đứng đó đã lâu
Chờ anh cởi áo qua cầu gió bay
Thôi thì mượn trái cau này
Trầu xanh đôi lá níu tay em về

Níu em về tới bộn bề
Về trong đôi chiếu trải thề ước chơi
Rồi mai ra ngạo đời cười
Rằng anh đây đã có người tào khang

Từ anh là rể đông sàng
Thỏng tay vào chợ ngâm tràn câu thơ.

Phan Ni Tấn

MÀU TẾT

chuyến xe cuối cùng đã ra đi
ngoài phố lá me rắc cốm
chàng áo xanh Tư Mã không quê nhà
chưa gió rét mà linh hồn đau ốm

giàn thiên lý nở quên…
giàn thiên lý rụng quên…
chẳng nhuộm áo chàng như năm trước
chàng Tư Mã áo xanh nát nhàu

chàng nằm ốm trong màu hoa đào
chuyến xe cuối cùng đã ra đi
những quê nhà ai đang gần lại
chiều cuối năm một người ngồi chơi

hát lên màu khói nhớ
từ vết thương chàng
nở lặng lẽ nụ hoa đào nho nhỏ
nở rất khẽ một màu Tết đỏ

Đỗ Trung Quân

Quán Thơ Hư Vô kỳ 170


phoipha

BÀI NGŨ NGÔN THÁNG CHẠP

Bài ngũ ngôn tháng chạp
Tôi viết tiễn đưa tôi
Vào năm cùng ngày tận
Bên một góc hiên đời.

Con đường em bước tới
Bỏ lại dấu chân trần
Chỗ có đám gai nhọn
Che mất lối tình nhân.

Cũng may còn tháng chạp
Về chưa kịp giáp năm
Hồn tôi thành lá mục
Rụng cho đầy mùa xuân.

Tìm nhau trong di tích
Vướng vấp sợi tóc dài
Em bỏ quên ngày tháng
Chất chồng đầy trên vai.

Bài ngũ ngôn tôi viết
Từ dấu tích hẹn hò
Có lần em cất giấu
Để còn biết so đo.

Giọt lệ co con mắt
Chắc gì dễ ngủ yên
Âm thầm lăn vào Tết
Mà buồn đã ra giêng…

Hư Vô

MÙA XUÂN ƠI! GIÓ NGỰA CÓ QUAY VỀ

Như chiếc lá
Đến mùa
Lá biếc
Như giọt mật
Đến mùa
Mật thơm
Như trăng non
Đến mùa
Tròn lẳn
Giữa cuộc đời
Đen trắng
Đan xen

Mùa xuân ơi
Có đọng lại dưới thềm
Sau mùa đông
Mây tàn trăng ủ rũ

Và ta
Sẽ có còn hớn hở
Xòe bàn tay
Đón gió
Đón trời xanh
Đón vào lòng
Những giấc mộng lung linh
Thời tuổi trẻ
Hồn trong như cánh bướm

Ơi mùa xuân
Tiếng lục lạc ngoài kia?!!
Ta chờ mãi
Có quay về vó ngựa?!!

Lê Thị Kim

THƯƠNG NHỚ HOA ĐÀO

Sài gòn không mưa bụi
mùa đông hay mùa xuân
phố dài lên áo ấm
khói lên chiều cuối năm
cành lan nào năm ngoái
em gửi trước sân nhà
lạnh rồi – hoa chớm nụ
em có về thăm ta?
em có về phơi áo
dây mướp đỏ hoa vàng
em có về gội tóc
giếng ta còn xanh trong
em có về mở cổng
gom lá cũ trong vườn
kịp cùng ta đốt lửa
hong tay vào khói sương
em có về – tiếng guốc
(dù đã quên lâu rồi)
khuya ngoài thềm gọi nhé
với riêng lòng ta thôi
em hiểu lòng ta với
còn thương nhớ hoa đào
em hãy về – áo đỏ
như Nguyên Đán hôm nào
Sài Gòn không mưa bụi
mùa đông hay mùa xuân
em có là chim sẻ
tha mây về cuối năm?

Đỗ Trung Quân


 
Phố đã ngủ sao trăng còn thao thức
hẹn hò ai đứng lặng giữa trời sương?
Người hay trăng đang vàng vọt nhớ thương
mà lòng phố đêm nặng nề hối tiếc?

Anh có biết trăng vì đâu bóng chiếc
giữa ngàn sao heo hút gió vơi đầy?
Trăng có đưa tình mình cuối chân mây
Sao trở lại u uẩn nhìn nhân thế?

Yêu là đau nhưng tình quên chẳng dễ.
Em dại khờ nên đôi ngả chia phôi
Địa ngục gần, thiên đường quá xa xôi.
Hồn yêu cũ lang thang miền ký ức.

Từng đêm dài nghe máu trào lên ngực.
Con tim buồn gõ nhịp nhớ mênh mang.
Mưa ngoài trời sao hồn lạnh xốn xang.
Dòng chảy mặn trăm năm tìm biển đỗ

Tình xưa ư, tình còn nồng góc phố
Trên câu thơ nhuộm đỏ máu tim yêu.
Tình xa ư, tình tìm mãi muôn chiều
Trên cánh gió âm vang lời tình tự.

Em giấu mơ khắc trong từng con chữ
Trong chiêm bao tình vẫn đẹp rạng ngời.
Nhớ thương gieo bên góc khuất cuộc đời
Chiều thu lạnh cao ngất trời lộng lẫy.

Cảm ơn anh, tình yêu nâng em dậy.
Đưa em qua trời mùa hạn lao đao.
Che em về sương phủ bóng hư hao.
Nơi dông bão quên phận mình rêu cỏ.

Cho em làm cây sao mùa thơm gió.
Đêm anh về cây rớt lá ôm vai.
Hoa khẽ khàng hôn vội ấm môi phai
Hương theo dấu đưa tình mơ vào mộng…

Thy Văn

GIÊNG HAI

Xanh rộn ràng lộc biếc tháng Hai
Nơi bắt đầu của đường dài thương nhớ
Khi những người yêu bắt đầu tựa cửa
Thế giới này duy nhất một cái tên…

Sao lại nhìn em bằng ánh mắt hữu duyên
Sao lại nắm tay em trong một lần dạo phố
Sao lại tỏ tình giữa mùa hương hội ngộ
Để non xanh quên tháng quên ngày…

Để bây giờ khi trở lại tháng Hai
Lộc xanh đến giật mình trên cành cây năm cũ
Em nhàn rỗi đi về. Không biết nhớ
Quên tiếng xe và lơ đãng tên người.

Mỹ Quyên

CHỞ NHỚ THƯƠNG VỀ MỘT NHÁNH SÔNG

Một chút nắng mai lọt cửa vào
Sao lòng bỗng cứ thấy nao nao
Phải chăng ánh nắng mùa xưa ấy
Thơ lại bâng khuâng… gió xạc xào

Cánh liếp thời gian lặng lẽ qua
Ai đi tìm lại bóng ngày xa
Dòng sông ký vãng xanh như ngọc
Bàng bạc trăng thềm tươi cúc hoa

Trang giấy hồn nhiên, mây sắc hồng
Nắng Tương Tư, trên ngọn sầu đông
Bài thơ tháng chạp, Hương Hoài Niệm
Chở nhớ thương về một nhánh sông…

Tuệ Nga

Quán Thơ Hư Vô kỳ 169


ngayemden4

DỐC NẮNG MÙA XUÂN

Tờ lịch mới nằm phơi dáng Tết
Giật mình đã trễ chuyến trăm năm
Còn thấy tóc em nghiêng màu nắng
Từ hương quen một thoáng môi trầm.

Bóng em đổ thành con dốc lớn
Hoa đã vàng mù mịt bóng gương
Hỏi em thơ còn nguyên ý tứ?
Để tôi mắc nợ những con đường.

Em đứng khóc bên hiên mười sáu
Coi chừng nước mắt ướt vào thơ
Buồn đã tới vườn quen áo trắng
Đếm giùm tôi những bước dại khờ.

Mùa xuân em nụ đào vừa chớm
Còn nghe bịn rịn dấu môi đau
Tôi đâu phụ bạc mùi hương cũ
Tại nắng tàn phai mất lối vào..

Hư Vô

LÀ CHÚT HỒNG PHAI

Chẳng có gì đâu em ở lại
Một chút cỏ hoa giữa tâm hồn
Tâm hồn một chút hồn cỏ lá
Cỏ lá tâm hồn một chiếc hôn.

Chiếc hôn xưa ấy là hôn cũ
Đã phai mờ trên những lối đi
Đường về là gió, là mưa, là bão lũ
Nhưng gót chân em vẫn ấm áp một lời thề.

Cứ ấm áp cho gót chân hồng mãi
Hồng như chiếc hôn cũ đã tàn phai
Em ơi em ạ hồng mất dấu
Sẽ mất dấu hoài giữa hư không.

Hư không là gì hư không nhỉ
Là chút hồng phai chút hoài nghi
Hoài nghi là chiếc hôn có lẽ
Đã tàn phai quá giữa đường về

Trịnh Công Sơn

XUÂN LỮ THỨ

Ðường kiếm loáng như chớp
Ðầu lìa chưa biết đau
Bốn chục năm bén ngót
Chém ngang đời biển dâu

Bốn chục năm Hà Nội
Hai mươi năm Sài Gòn
Ta có gì để nói
Với tin yêu sói mòn?

Ta chào nhau năm mới
Lời chúc trượt trên môi
Bắt tay cười hể hả
Quay lưng giấu ngậm ngùi

Nỗi quê sôi trong máu
Nỗi nhà nhói trong tim
Em, chốn ta nương náu
Cũng hầm chông, bãi mìn.

Hà Huyền Chi

DẬY THÌ

Xuân đến căng tròn đôi má nõn,
Dậy thì thơi thả gót sen non
Tóc mai vài sợi bay lơ đễnh
Trắng nuột thanh tao ngấn cỏ tròn.

Em đi bước nhẹ như làn gió
Thả tóc dài cho hoa bướm vương
Đôi tà lụa trắng đầy mộng tưởng
Bao trái tim trai rụng xuống đường.

Lê Thị Kim

GỬI MẸ MÙA XUÂN

Tết này chắc con thôi leo núi
đêm ngủ rừng thôi ngó trời xanh
sớm mai qua núi tay kiềm súng
đã xa xôi như thế cũng đành

Tết này ngưng chiến lo đồn trại
đêm gác chòi cao nhìn núi cao
lửng lơ dăm bóng đèn soi sáng
mưa dưới đồi xa khuất chiến hào

Chiến hào đêm lạnh run cơn gió
lá động cành trơ và khói sương
co ro trong áo tay ghì súng
lửa ngút trời xa bãi chiến trường

Tết này thêm chút tiền lương lính
có dăm trăm bạc gửi quê nhà
mẹ mua thêm gạo ăn qua Tết
con ở rừng cam khổ cũng qua

Con ở rừng ăn Tết cá khô
có cơm gạo sấy kiếp sông hồ
khi vui chung bạn dăm chai đế
khi chết nằm yên dưới nấm mồ

Tết này Tết nữa chưa yên giặc
chắc mai chắc mốt có hòa bình
con nghe nói thế con tin thế
phương này như cũ vẫn phiêu linh

Kim Tuấn

NỖI NHỚ ĐÊM XUÂN

Đêm nay không ngủ được
Cùng đất trời bâng khuâng
Lắng nghe mùa xuân bước
Nhè nhẹ đang đến gần

Một mình ngồi chờ xuân
Nâng chén lòng lặng lẽ
Ngoài kia mai chờ hé
Hương ngập dần trong sân

Lối mòn men ký ức
Gặp lại dáng xuân xưa
Người đồng đội… như vừa…
Mới đây và rất thực

Căng võng ở góc rừng
Đêm, rồi đêm thao thức
Súng đồng ôm trước ngực
Đong đưa cả trời xuân

Nối tay nhau – điếu thuốc
Nối môi nhau – ngụm trà
Nối tim nhau – giọt máu
Nối đời nhau – thiết tha

Xuân cày vào năm tháng
Xuân miết vào thời gian
Hồn xuân xưa chưa cạn
Nỗi nhớ đêm xuân tràn

Đêm nay, đêm vào xuân
Nỗi nhớ nào dừng lại
Góc rừng xuân xưa ấy
Nỗi nhớ nào rưng rưng!

Nguyễn Minh Dũng

Quán Thơ Hư Vô kỳ 168


4963965458_1d2a160a43tad-medium

ĐỘC ẨM CUỐI NĂM

Cuối năm rót chung tình chung tội
Tôi ngồi độc ẩm với bóng tôi
Đâu có ai về mà chờ đợi
Cụng ly khua vỡ một góc trời.

Uống cho quằn quại đêm cùng tận
Đời còn mấy bận được thấy nhau?
Rót đầy thêm nữa chung vô lượng
Dạ tửu quang bôi dục kiến sầu!

Dằn ly dộng lòng khuya khoắt dậy
Thấy trong bọt rượu có linh hồn
Tôi hớp cạn cùng em cuối chạp
Thả buồn trôi dạt mộng mênh mông.

Mà cả đời em là ngọn sóng
Vỗ đắm thuyền tôi giữa vô ngàn
Chung rượu lăn vào đêm linh láng
Chỗ có lần em đã bước ngang…

Hư Vô

LƯU LẠC

Em . anh đang ở đây.
theo nỗi đau nương náu trên con trăng độ lượng.
Con trăng cưu mang anh tháng ngày lưu lạc, nhớ thương.
Lạnh lẽo và khao khát.
Dải băng tiền kiếp nghiền ngẫm băm nát nỗi buồn.
Nỗi buồn lăn qua vết thương sâu hoắm.
Những vết thương vũ trụ khó liền da thịt.
Đành ôm nhau trăn trở trong bụi dày ký ức lao đao.
Cuồng phong mặt trời vẫn về dậy bão.
Băng lạnh lùng phủ kín lối anh đi.
Có cơn mưa nào bay lạc ngược đường trăng.
Cho môi anh quên cơn khát trăm năm.
Ôi, đôi môi khô khốc từ vạn kỷ.
Đợi chờ ánh mặt trời bao dung chảy tan băng phủ.
Sưởi ấm linh hồn một dạo hoang đàng, mông muội, u mê…
Con trăng vẫn trôi, trôi theo trần gian xa xanh ngắt, rộn ràng.
Giữa thinh không tối đen đầy sao sóng sánh lung linh.
Những tinh cầu phồn thực, luân hồi đau sinh ly tử biệt.
Như anh . đơn độc lênh đênh trong biển hư vô huyền viễn.
Em sẽ muôn đời không thấy được nỗi đau anh giấu
sau nửa con trăng vĩnh cửu.
Nửa con trăng thiếu vết thương sâu hoắm.
Nhưng thừa vết cứa đông đặc máu . của anh.
Hình như có bàn tay vô hình đang kéo vũ trụ ra xa…?
Tất cả sẽ trôi vào vô định?
Triệu, tỷ năm ánh sáng sẽ trở nên vô nghĩa.
Anh sẽ mãi mãi xa em?
Không . anh sẽ lại được ôm em.
Hôn em cho môi khô tê dại, bỏng rát khát khao…
Em tan chảy vào anh . hư vô.

Thy Văn

NỖI BUỒN THÁNG CHẠP
(Họa từ bài thơ
Bài Ngũ Ngôn Tháng Chạp của Hư Vô)

Bây giờ giữa tháng Chạp
Với nguyên nỗi buồn tôi
Phương trời xa cùng tận
Tình vương vấn bên đời

Biển – mình tôi chới với
Lặng lẽ cõi hồng trần
Đời như vướng gai nhọn
Lạc rồi lối tình quân

Nắng buồn giữa tháng Chạp
Đông se lạnh giáp năm
Tình đen giờ nhật thực
Nhuộm tối thời thanh xuân

Tìm trong đêm cô tịch
Hư ảo những canh dài
Thẫn thờ theo ngày tháng
Cõi buồn dấu tình phai.

Nỗi buồn nào da diết
Ảnh hình trong giấc mơ
Đã vạn lần in dấu
Sắt se lòng ngu ngơ.

Dấu tình trong đôi mắt
Giấc đêm nào ngủ yên
Buồn gieo neo chất ngất
Buồn ơi!… Đừng qua Giêng!

Phạm Thị Minh-Hưng.

XUÂN TÌNH

Tuổi gấp đôi yêu gấp đôi
Tiên trên trời cũng vậy thôi chứ gì!
nào ai thắc mắc làm chi
trần gian hai kẻ yêu vì triền miên
khúc nghê thường, giấc đào nguyên
xoay càn khôn, đảo nhân duyên tục trần
thân trong xác, xác trong thân
khi xa vực thẳm lúc gần non cao
chúng mình có lỗi gì đâu
những khi chẳng tiếc trao nhau xuân tình

Ngô Tịnh Yên

NỖI LÒNG XA XỨ

đêm qua trời lạnh, buồn không ngủ
nằm nhớ quê hương, nhớ bạn bè
mới đó mười năm như chớp mắt
mái đầu còn mặn chút hương quê
Trường Giang sóng vỗ đau bờ cát
Núi Chúa, Dùi Chiêng dựng ngõ về
mây trắng Sơn Chà che mất lối
Ngũ Hành chuông vọng khuất sơn khê
kẻ đi lòng thẹn cùng sông núi
người ở buồn trông cảnh não nề
xin hiểu dùm cho người viễn xứ
lòng xưa quay quắt gió sương che
nước sông chẳng rửa xong thù hận
giọt lệ càng đau chuyện ước thề
không nhắc nhưng lòng sao nhớ quá
những con đường đất những bờ tre
nương khoai rẫy bắp, mùi hương lúa
trường học làng xưa, phượng đỏ hè
mưa giục đông về giăng nước bạc
quê nghèo chìm đắm cảnh lê thê
những hình ảnh đó sao quên được
đất Quảng trong tim vẫn bộn bề
xin hẹn cùng nhau ngày trở lại
đẩy thuyền ra khỏi bến sông mê.

mạc phương đình

THẺ BÀI

hai tấm thẻ bài chừ đã mất
nhưng ta còn nhớ rõ như in
mặt kim loại mịn màu xam xám
ba dòng thơ giản dị lung linh

dòng thứ nhất, họ tên trang trọng
cái danh xưng hiện hữu cái tôi
lễ nghĩa trí nhân cùng tứ khoái
bao trùm luôn mọi thứ dở hơi

dòng thứ nhì một hàng chữ số
sáu.một.hai.không.ba.chín.không.năm (61/203.905)
đem sáu mốt trừ đi hai chục
hiện ra ngay năm sinh của rồng

dòng thứ ba chỉ danh loại máu
tính ta dê mà thuộc nhóm B
máu thắm đỏ sống dai như đĩa
khoái nhân gian, đất gọi chưa về

ba dòng chữ một bài hài cú
đeo thay bùa nên chẳng hại cu
từng ngã ngựa mấy lần chưa gục
cũng không chừng sống đến thiên thu

chừ ta mua một thẻ bài mới
khắc họ tên, bút hiệu cho oai
đủ địa chỉ có luôn điện thoại
phòng thượng mã phong cũng biết ai

Luân Hoán

LỜI TỰ THÚ CUỐI NĂM

Sao mình không về hôn em lần cuối?
Năm sắp tàn… đâu lẽ… mãi lìa nhau
Cho nước mắt gom đầy lời trăn trối
Buông tay buồn, nhớ mãi cuộc tình đau
Em yêu mình, tình yêu nào rất lạ!
Mười hai năm như nước chảy trăm miền
Nhưng hồn em vẫn xuôi về biển cả
Mình muôn đời làm quay quắt con tim
Từng mùa mưa em vẫn hoài trông ngóng
Một dáng người về mắt đá đen sâu
Nhưng tàn năm em vẫn còn riêng bóng
Vâng, thật rồi! Ta chẳng nợ duyên nhau

M.H.Hoài-Linh-Phương

CÔ NƯƠNG NGÀY TẾT

Mười hai tháng cô nương già chát
Dè đâu xuân đến “lẳng” ra liền!
Giống như ngọn sóng anh ngồi hát
Nịnh đầm tiểu muội một hơi: em…

Thì em vẫn là em áo trắng
Nhất quỉ, nhì ma, thứ ba… huề
Anh cao lớn mà chân thì ngắn
Bước hoài vẫn bị gọi nhà quê

Muội tuyên bố đón xuân tiết kiệm
Sơ sơ chỉ một hũ kiệu hành
May thay, con mắt không hà tiện
Khai vị đầu năm, biết liếc anh

Biết liếc anh… nghĩa là chóng lớn
Một năm mới đó, đã bay vèo
Anh tự cắt cái đuôi cà chớn
Lên đồ, đứng cạnh sợi dây leo!

Cười như cô nương, khóc như tiểu muội
Anh biết sao mà dỗ bây giờ?
Thà mùng một trái tim anh chết đuối
Mùng hai anh lại nhảy lên bờ…
…làm thơ!

Bùi Chí Vinh

Quán Thơ Hư Vô kỳ 167


 406561_385672271447293_1397154197_n

DẬY MỘNG

Có em về dậy hồn tôi thức
Từ trong hoang tích nỗi hoài thai
Vặn mình nghe bàn tay còn nóng
Vẫn không níu kịp một hình hài.

Đêm vấp bóng nằm trơ con mắt
Hương quen còn ngan ngát bềnh bồng
Dòng tóc em dài như sóng biếc
Lùa tôi vào dốc biển mênh mông.

Thả hồn trôi dạt về một phía
Gót mòn đã giáp dấu phiêu linh
Trái tim tôi thình lình rướm máu
Chỗ có em cất giấu tội tình.

Em bỏ đi mang theo cái bóng
Ôm lòng đêm bên gối lụa nhầu
Tôi thất thanh gọi tôi ơi ới
Biển xa dậy mộng sóng xanh xao…

Hư Vô

HOÀI MỘNG
(Họa từ bài thơ Dậy Mộng của Hư Vô)

Giữa cơn mơ hồn em tỉnh thức
Như đóa quỳnh trở giấc hoa khai
Anh trở về gió bay hương quyện
Vực yêu thương in dấu hình hài .

Đêm đối bóng lệ rưng khóe mắt
Nhìn thu đi theo vết phiêu bồng
Tóc em bay thương hoài ngàn dặm
Dẫu xa xôi tình ngát mênh mông .

Gởi mây đưa hồn trôi một phía
Có nắng vàng hong gió lung linh
Tiếng thơ rơi sầu chung một thuở
Chảy về tim dòng nhớ tội tình .

Anh vẫn bên đời em chiếc bóng
Gọi giấc mơ êm dấu lụa nhàu
Chiếu chăn thao thức đêm huyền thoại
Biển yêu thương dậy mộng xôn xao …

Ngọc Quyên

NGẬM NGÙI LỤC BÁT

lên lưng sườn núi Sơn Chà
tay che ngang mặt ngó ra biển trời
chờn vờn xa ngút ngàn khơi
có thằng bạn cũ đang ngồi ngắm mây

nó cầm gì ở trong tay
mấy trang giấy trắng, một cây súng già?
nó là anh lính xa nhà
địa phương quân của Hoàng Sa đàng hoàng

sống trên đảo vắng thanh nhàn
viết văn, tắm biển, thở than, chữi thề…
riếc rồi nó đâm say mê
“ở đâu thì cũng là quê hương mình”

bây chừ nó chết thành tinh
đâu hay chốn cũ thình lình đảo điên

Luân Hoán

VÀI BA BẬN…

có bữa lòng ta thèm khóc quá
bèn . mở lời xin giọt lệ người
chỉ mới đoanh tròng . hay đã rụng
mặn mòi . tê điếng một bờ môi

có bữa trái tim run rẩy thở
đẩy đỏ đen đi giữa ngực mềm
như chân người khẽ qua . nhon nhón
sợ động tan vùi mơ rất tiên

có bữa hồn im như thóc vậy
cứ nằm thao thức với bâng quơ
chờ cơn gió mẩy . chờ mưa dịu
chờ nắng le hoe sợi tóc hờ …

thangtram

ÐÊM NGỦ TRÊN ÐỒI BẠCH VÂN

Mơ hồ như đốm lửa
Vơ vẩn trôi âm thầm
Rừng già không tiếng thở
Từng chiếc lá rơi nhanh

Từng cánh.rơi mong manh.
Xoay xoay trong khí ẩm
Xoay xoay quanh nỗi đau
Ngàn đời chưa dứt hạt

Và rừng như tâm hồn
Chưa hề được soi sáng
Giò phong lan ta đâu
Nỡ nào ẩn biền biệt!

Dừng chân cất tiếng hát
Bi thiết đi chân mây
Óng ánh đi tháng ngày
Nước mắt ừ hóa ngọc

Ừ lưu ly cũng khóc
Nhạt nhòe trời phương nào
Mưa hay lòng chiêm bao
Ðập hoài chưa vỡ hạt.

Tiếng chim kêu oang oác
Ðau thương từ ngàn xưa
Ðau thương như bây giờ
Chẳng một lần bày tỏ

Trời chung quanh hóa đá
Hay đá hóa hồn người
Vô tâm như tiếng thở
Xé toạc đời không hay.

Ngô Nguyên Nghiễm

ĐÀNH MƯỢN CÂU THƠ LÀM TRI KỶ

một buổi trưa trời câm đất nín
không người bảnh mặt ghé ngang chơi
bạn khan như nắng trong mưa lụt
như mây xa xăm tận chân trời

đành mưọn câu thơ làm tri kỷ
uống chơi vài hớp cũng khề khà
ở đời dễ mấy khi được gặp
cuộc rượu thơ-người cuối nguyệt sa

chén rượu nồng đây xin cùng cạn
mai kia còn sống nhớ đời nhau
tiếc gì một tấc sơn hà đó
mà mỏi mòn vai mấy gánh sầu

hận chỉ làm giàu thêm thổn thức
uống đi mai nhắc hẹn nhau về
ta về nở giữa lòng trang giấy
câu hò cây lúa mọc bờ đê

này chỗ ngồi khuya ngoài đất nước
còn thấy gì đâu nẻo quê nhà
khuyết một tà trăng trầm mộng đó
như cảm thương người nỗi chia xa

rượu đã khô hồn trong đáy chén
uống tạm câu thơ cũng tận tình
đôi khi thơ hóa thành nhân dáng
đứng xinh như trúc mọc đầu đình

buổi sáng lên cùng con gió sớm
câu thơ còn ngủ giữa sương mù
gặm miếng mặn mòi cho thắm tháp
ta ngồi nhấp nhỏm đợi vàng thu.

Phan Ni Tấn

LẺ BẠN

Anh yêu dấu, trời vẫn dài dông gió.
Nhớ thương mang thêm bạt cánh chim chiều.
Trôi lênh đênh trên ngày tháng tiêu điều
Cành thu gãy, gió đông rồi mấy độ…

Bàn chân nhỏ trong chiếc giày quá khổ
Em bước đi nghiêng ngả giữa chợ đời.
Nghe mưa xa ru tình ngủ lòng khơi.
Bờ đông vắng tiếng đàn ai réo rắt.

Bờ tây ơi! Còn trách hờn héo hắt?
Ngàn năm rồi quạ quên lối trời sao
Quên con sông lặng lờ chảy trên cao
Nên đôi bờ vẫn mịt mờ sương khói.

Khói sương còn hững hờ bàn tay với.
Nhớ ngập lòng day dứt chảy thành sông.
Anh, sóng ngầm vỗ về phận long đong.
Em, cát vỡ tháng năm dài lay lắt.

Anh có nghe trong hoàng hôn xám ngắt.
Lời kinh buồn da diết vọng thiên thu?
Trăng ai đang tìm về nẻo hoang vu
Buông nuối tiếc lên tro tàn dang dở

Cho ngọc bích bâng khuâng pha sắc nhớ
Oải hương nồng, ngào ngạt tím mông mênh.
Chút máu đào con tim vỡ chông chênh
Ngọc bích đỏ ráng chiều mây nắng lụa.

Em đứng đây trông vời mùa thu úa
Đợi chờ ai? tóc nhuộm, má hồng phai.
Bến sông xưa hiu quạnh bóng trăng cài.
Còn ai để đợi chờ…? chim lẻ bạn!

Thy Văn

Quán Thơ Hư Vô kỳ 166


hình gió độc

CẢM ƠN TÌNH NHÂN
(Viết nhân mùa Lễ Tạ Ơn 2012)

Cảm ơn em chút hương quen
Tôi mang theo để bon chen vào đời
Cảm ơn em một nụ cười
Cho tôi biết khóc với người chưa quen.

Thầm thì tôi gọi tên em
Âm vang trầm tích cho đêm tượng hình.
Từ em bước tới tội tình
Trái tim tôi cũng thình lình u mê.

Đường xa không biết lối về
Bỏ quên lời hẹn ước thề trăm năm
Chỗ có giọt lệ lăn trầm
Âm thầm nhỏ xuống giữa tăm tích người.

Thấy em trong cái bóng tôi
Quằn vai quẩy gánh lẻ loi qua cầu
Chắc gì đuổi kịp đời sau
Thì em cũng đã biết đau kiếp này.

Cảm ơn những tháng những ngày
Em đã cho tôi cuồng say lạ lùng
Đất trời còn biết bao dung
Để tôi bước tới đường cùng tận em?

Cảm ơn giọt lệ còn quen
Đêm đêm tỉnh thức chong đèn tìm nhau
Từ trong sợi khói xanh xao
Có em ngồi khóc cồn cào mắt tôi…

Hư Vô

TẠ ƠN ANH MỘT ĐÓA TÌNH
(Họa từ bài thơ Cảm Ơn Tình Nhân của Hư Vô)

Cám ơn anh lạ mà quen
Cho em giữ chút hơi men vào đời
Cám ơn anh đóa hồng tươi
Cho em thôi khóc với người chưa quen .

Thoáng trong mơ gọi tiếng em
Ngõ hồn như tạc bóng đêm in hình
Trái tim em bỗng hồi sinh
Mộng du vào cõi tự tình đam mê .

Làm sao em biết lối về?
Khi tình trót lỡ hẹn thề trăm năm
Bởi môi em ấm hương thầm
Len vùng tóc rối dư âm hơi người.

Có anh đời bỗng chợt vui
Thả trôi sầu gánh lẻ loi qua cầu
Theo anh theo đến ngàn sau
Dẫu đời giông tố khổ đau kiếp nầy.

Cám ơn anh tháng với ngày
Cho em yên giấc mộng say nghìn trùng
Hỏi trời đất có bao dung?
Cho tim anh đến tận cùng với em .

Cám ơn đêm đắp chăn quen
Hình kề tựa bóng quên đèn có nhau
Cho ngày tháng hết xanh xao
Có anh suốt kiếp tình vào thiên thu…

Ngọc Quyên

TẬP TÀNH THƠ…GỞI ÁO TÍM
(Họa từ bài thơ Dựa Hơi Người Áo Tím Làm Thơ của Hư Vô)

Em về có ghé thăm trường cũ?
Đồng Khánh ngày xưa tuổi dại khờ
Anh lính chiến đã một đời kiêu hãnh
Bởi yêu người áo Tím tập làm thơ!

Mưa Huế buồn như lệ đong khóe mắt
Buổi chia ly đâu ước hẹn ngày về
Em thẩn thờ mân mê gâu vạt áo
Bàn tay tìm nắm nhẹ chút đam mê.

Nhớ một ngày cùng em đi dạo phố
Góc trời thơ hình bóng của thân quen
O nữ sinh Huế, áo màu hoa tím
In vào tim rồi, có dễ nào quên .

Dòng Hương mơ mộng mời em bước tới
Dải lụa đời sẽ thấy bớt lẻ loi
Buồng tim yêu cũng không còn nhức nhối
Vắng áo tím nghe như thiếu hơi người.

Song Quang

TÌM ĐÂU BẾN BỜ
(Họa từ bài thơ Chỗ Không của Hư Vô)

Thu buồn chợt nhớ thương em,
Nhớ bờ biển mộng, êm đềm sóng ru,
Biển đìu hiu, gió vi vu,
Nhớ chiều thu cũ, tình thơ xa rồi.

Lau rừng biển vắng, đâu người,
Sóng xôn xao, biết, em nơi chốn nào,
Cuộc đời sóng gió bể dâu,
Trời cao biển rộng, lạc vào hư vô.

Giọt lệ nhỏ xuống chưa khô,
Tan vào biển sóng, mơ hồ tình em,
Làm sao có thể dễ quên,
Đại dương cuồng sóng, lênh đênh kiếp người,

Lạc rồi, biển bỏ lại tôi,
Tình em một thuở, rối bời đường tơ,
Mình tôi biển vắng thẫn thờ,
Tìm đâu, biển hỡi, bến bờ có Em?

Phạm thị Minh Hưng.

GỬI PHƯỢNG BUỒN

biết khi mô Phượng mới hết buồn?
mắt lá răm hiu hiu nắng hạ
sông Hương thầm gửi về chiếc lá
chút hoàng hôn gờn gợn triều đi

thuyền của ai neo bến chờ ai
sao Phượng chẳng đỏ giùm ngọn lửa?
đèn chài thắp lửng lơ mái đẩy
sao Phượng còn đang khuất vầng trăng?

một hai hôm nữa để trăm năm
đường hoa phượng còn ai đi học?
gió sẽ thổi khói bồng mái tóc
tóc Phượng buồn còn thoảng hương chanh…

thôi Phượng ơi chim cứ chuyền cành
cứ áo trắng như là mây trắng
sân trường sẽ mơ vào sâu lắng
dáng Phượng ngồi năm tháng tươi ngoan

đã thu rồi Phượng hết lang thang
trăm phố cổ rêu phong mái ngói
tay chúng mình mọc thêm ká mới
để chia nhau trang vở học trò

Phượng! Phượng ơi hãy cứ ước mơ
và hãy cứ bừng thêm sắc đỏ

Nguyễn Như Mây

NGƯỜI VỀ KHẼ NHƯ CƠN MƯA

Anh biết không anh. mùa thu hồn em lạnh
gió lạnh hồn người. gió thản nhiên bay
quanh đâu đây. còn vang lời ai hát
đồi núi ngồi chờ. nhắn với chân mây

đã bao mùa qua. bao mùa lá rụng
lỡ một cuộc tình. đá cuội nằm trơ
giấc mơ bình thường. ôm sầu cơn sóng động
biển có gợn lòng. biển có bơ vơ?

từ ngày xa nhau. sao tình như nức nở
lá rớt ven rừng. bụi thoáng sương mơ
ngày dần qua mau. đêm có về an ủi
dỗ giấc ngủ vùi. trăng có đứng chờ?

có biết không anh.
đêm khuya mưa tạnh
chiếc bóng hiện về.
khe khẽ trong mơ!

Võ thị Trúc Giang Lúa 9

 

Quán Thơ Hư Vô kỳ 165


CHỖ KHÔNG
(Bài Xướng)

Bước vào một chỗ không em
Góc phòng xưa bỗng tối đen mịt mù
Tôi về như thể mộng du
Chân chưa động đất đã u mê rồi!

Ở chỗ không có bóng người
Tìm trong hoang tích một đời hư hao
Con đường nào tới cồn dâu
Để em còn biết lối vào hư vô.

Bỏ lại giọt lệ chưa khô
Tôi còn cất giữ trong hồ mắt em
Thì đâu chắc dễ gì quên
Từ em tiếng khóc lênh đênh phận người.

Tôi vào một chỗ không tôi
Còn nghe trời đất luân hồi vòng vo
Chân tôi lủi thủi lần mò
Đuổi theo cho kịp chuyến đò không em…

Hư Vô

NƠI CÓ
(Bài Họa 1)

đi về lối cũ có em
bóng sương phủ kín vực đêm ảo mù
ta như ánh bạc phù du
tay không buông thả chân tu vẽ người

thân thương nơi có em mời
gối mây nương tóc từ trời buông sao
cỏ thơm kết nối hoa đào
mắt xanh khẽ mở lòng nao núng chờ

mang theo hồn nước hững hờ
ta quên để lại ánh mờ sau em
tỉnh rồi lại ngỡ say thêm
rượu hay nước mắt môi mềm chia đôi

Em về nơi ấy có tôi
chưa tìm đã thấy buông trôi tình cờ
mất rồi lại có trong mơ
vừng trăng tím ngát bao giờ có em

Lưu Nguyễn Đạt
Nov.9, 2012

CÓ & KHÔNG
(Bài Họa 2)

Làm sao biến có thành không?
Làm sao biến không thành có?

Tình ngỡ không không
Sao tình còn đó!
Và tình còn đó,
Sao mãi không không!

Ngổng ngang có có, không không
Tình vô hư đó hóa dòng thơ hay!

Ví dầu tình vút cánh bay
Ta đem thơ ấy hát bài tình ca.

Lê Thị Mỹ Công.

DƯỜNG NHƯ TÌNH MỎI CÁNH RƠI
(Bài Họa 3)

Dường như tình mỏi cánh rơi
Yêu thương để lại sầu khơi nỗi niềm
Xuân về chíu chít vành khuyên
Tựa vai áo mỏng tình riêng dấu hài

Bàng hoàng chợt tĩnh cơn say
Mênh mông sóng đã giạt bay đâu rồi
Dường như tình đã xa tôi
Dường như tình mỏi cánh rơi giữa đường

Một mình đi kiếm người thương
Chim kia tung cánh mười phương ngút ngàn
Lạc bầy tiếng hạc kêu than
Phải chăng tiếng hát bay ngang trách hờn

Cơn mưa buồn bả phiếm đàn
Nhạc lơi khe khẽ tình xa mãi lời.
Dường như tình mỏi cánh rơi
Lạc nhau nhớ gọi người ơi giữa đời.

Võ thị Trúc Giang Lúa9
Âu châu Nov 2012

CHỐN CÓ HAY KHÔNG
(Bài Họa 4)

Chốn xưa còn có không em,
Hay thời gian đã vùi quên mịt mù.
Một đời phiêu lãng phù du,
Tình yêu vẫn đó, ngàn thu nhớ người.

Hôm nào ngà ngọc thân mời,
Tay vòng tay chặt, mắt ngời ánh sao.
Môi thơm tươi nụ hoa đào,
Lửa tình ngùn ngụt, lòng xôn xao chờ.

Xiêm y buông thõng hững hờ,
Vùi cơn ân ái nhạt bờ môi em.
Trăng soi thân ngọc rực thêm,
Một thời, chốn ấy êm đềm có đôi.

Nhớ không em, lúc bên tôi?
Đừng quay lưng lại, bỏ rơi tình cờ.
Còn tôi sống mãi trong mơ,
Chốn xưa không? có? bao giờ tỉnh đây?

Nguyễn P. Thúy
November 9, 2012

TÀN THU- CÓ HAY KHÔNG
(Bài Họa 5)

Tàn thu- vào chỗ không em,
Cây bơ vơ đứng buồn trông sương mù,
Lá vàng rơi cõi âm u,
Trời buồn man mác đời ngơ ngẩn sầu,

Tàn thu lá ngọc phai màu,
Ta dìu nhau đến bên ngàn ánh sao,
Chiều thu giấc mộng chìm sâu,
Tôi- Em như thể bước vào hư vô,

Đừng Em, đừng nói tình hờ,
Ngân Hà dẫn lối ta vào cõi thơ,
Đừng Em, dẫu có hững hờ,
Tôi về, tìm ánh sao bờ mi em,

Có hay không giấc nồng êm,
Tôi về mơ mộng sao quên nụ cười,
Tôi- Em vào chốn không người,
Để tình thư thả buông lơi câu hò,

Bước chân ta chẳng tình cờ,
Có hay không một chuyến đò chung đôi?

Phạm thị Minh Hưng.

TÂM KHÔNG HAY CÓ?
(Bài Họa 6)

Sao người nói Có? Ta Không
Người Không. Ta Có tấm lòng mở ra
Ôi chao! Cái cõi Ta Bà
Là Không hay Có? Chỉ là ngữ ngôn

Có – Không? Nào có trường tồn
Bôn ba đến lúc trút hồn về đâu?
Mùa thu, tóc trắng trên đầu
Đố ai chẳng bước qua cầu tử-sinh

Đêm đêm bên bóng tự tình
“Cái Tôi” không thật, bóng mình cũng Không
Bình minh vườn nở hoa Hồng
Không gian tĩnh lặng, tâm Không trở về

Ồ! Ta đang Ngộ hay Mê !!!

Kiều Mộng Hà
Nov 10-2012

KIẾP HOA
(Bài Họa 7)

Đường xưa còn lại riêng em,
Lối về mò mẫm tối đen sương mù .
Thương cành hoa kiếp phù du,
Sáng còn tươi nở, tối u minh rồi.

Từ trong những chốn không người,
Em đi tìm lại cõi đời hư hao .
Ai thương chút phận bể dâu,
Mỏng manh hoa tự lối vào hư vô!

Chiều Thu tan tác lá khô,
Bay bay theo gió mơ hồ lối em.
Đã dài năm tháng chưa quên,
Đường xưa một cõi lênh đênh phận người .

Gió sương, giông bão luyện tôi,
Hoa đi tìm lại luân hồi vòng vo.
Bước chân ngơ ngác lần mò,
Gió qua bỏ lại chuyến đò thiếu em…

Thu Tâm.
11-2012

TÌM Ở CHỖ KHÔNG
(Bài Họa 8)

Đi tìm ở chốn không em
Giữa trưa lạc bóng, tàn đêm lạc hồn
Tìm em dạ ngớ bồn chồn
Lối quen đường cũ hoàng hôn chưa về

Bao nhiêu năm tận trong mê
Em như lá mỏng lời thề bay bay
Tìm em ta tỉnh ta say
Đây Sài gòn phố nhưng ngày vui đâu?

Tìm trong dòng chảy muôn mầu..
Dáng em đây . đó . lá sầu đâu rơi!
Chim xa liệng cánh chơi vơi
Có nghe tiếng vọng: em ơi ta về

Gần, xa tận cuối câu thề
Mỏng manh khuôn mặt cận kề trong tim
Có em? Em có đâu tìm?
Tìm em trọn kiếp loài chim Đông đoài
Không gian lối mở mọi loài
Bóng hình yêu dấu giữ hoài trong tim

Sao ta vẫn mãi đi tìm…!

Diễm Chi

Quán Thơ Hư Vô kỳ 164


DẤU CHÂN VY

Em về một thoáng chân vy
Ngang cái bóng người tình si thuở nào
Tay dài chưa tới chiêm bao
Hình hài em đã tan vào hư không.

Còn dính chút phấn em hồng
Bỏ quên ở giữa bụi vông vang vàng
Từ em vội vã bước ngang
Mùa thu ngập lá quanh tàn tích tôi.

Biển xa có vá liền trời
Cũng chưa tới chỗ em ngồi lẻ loi
Thì em hãy níu hồn tôi
Phất phơ như vạt áo phơi lưng trần

Chỗ có giọt lệ không chân
Chờ đêm động thức ân cần lăn qua
Chảy vào một phía rất xa
Để tôi còn biết thật thà yêu em…

Hư Vô

BUỒN TEO BUỔI SÁNG

mở mắt ban mai . buồn mất mật
giữa lá xanh tòi một góc tim
lơ thơ chảy máu chờm hơm nắng
trời đất buông tay . khóc . dịu dàng

giữa hai làn gió . mây nằm ngủ
lác đác chiêm bao sợi tóc vùi
tựa vai kề má nhân gian . chỉ
nghe tiếng hai bầu cát chảy xuôi

thangtram

DÒNG SÔNG CÁT ĐÁ

Tằn tiện từng chút gió em tôi
Dốc đồi hương mận chín
Phôi pha thơm tóc lụa điệu đà
Em tôi trăng thùy dương vời vợi.

Góc phố đêm giọt cà phê nồng sánh
lao xao son gót bóng ai về
Trong tận cùng nỗi héo hắt chồi non
bóng nguyệt tận.
Có lúc ta chênh vênh bóng đợi
cứ mơ hồ một dòng sông
hay từng chênh vênh ngày đòi đoạn ngược xuôi
tiếng cú kêu đêm.
Xếp tán lá đọ so ngày xương xẩu
rụng từng cánh hoa vàng
Cứ than thầm
đã khát đói tiếng vàng anh.
Đã rơi rắc sắc vàng, ngập chân lá úa gọi vào thu
Chưa mềm môi chung rượu ly bôi
Sao em khóc chén tình say khướt
hay chiếc bóng đã vụt bay chìm khuất bụi trần?
Ta vẫn một lòng này đinh ninh vàng đá
vẫn bên em
dẫu dòng sông cát đá đã mù khơi…

Chu Thụy Nguyên

CŨNG CẦN PHẢI NÓI VỚI EM

nếu là nghiệp không làm thơ khẩu khí
thà chi bằng như chó sủa vầng trăng
đã là người tại sao luôn thù hận
đá nguyên sinh nhìn cây cỏ ân cần

nếu phải uống rượu không mùi nhạt thếch
tự biết mình xác tín: tại vì sao?
như sợi khói tan vào đâu ai biết
với nghĩa nhân ta cần phải cúi đầu

nếu chạm môi lẽ nào không nồng nhiệt
mặc nhiên rồi trời đất đã cuồng quay
em yêu hỡi, phải chăng là tiền kiếp
nên nhiệm mầu lửa cháy giữa vòng tay

nếu phải đi khắp cùng… đi như chạy
nhìn tầng không vũ trụ mãi xanh màu
em yêu ơi, đêm đen mai ngày trắng
ta được gì thực tại giữa chiêm bao?

Khaly Chàm

BIÊN GIỚI VỚI TA VÀ RỪNG

Khi về núi đứng trông theo
con sông nước cạn bên đèo khói mây
đỉnh cao chiều gió ngang mày
lênh đênh sương phủ vòm cây nhớ rừng
mắt buồn giọt nhỏ rưng rưng
mưa bay xuống thấp lưng chừng lũng sâu
cỏ xanh màu lá hoa sầu
đá xanh màu nhớ đêm sâu ngút ngàn
với trời mây đã lang thang
với ta cuộc chiến bàng hoàng lửa reo

Kim Tuấn

DỊ MỘNG

Anh có mũi tẹt tóc đen da vàng
sao anh không lý lịch
đồng bào của tôi “liên bang – hiệp chủng”

Bốn biển và năm châu
anh chị ở đâu
các cháu con tôi ở đâu
ai Hồng ai Lạc

Đồng bào của tôi
đồng bào dị mộng
lọt sàng lòng có xuống nia…

Đồng sàng
(Mộng sẵn sàng
sợ nia không sẵn)

Đồng bào của tôi
tha hương chữ “S”
dị bào đầu tư
tình kiến thiết quê

Ba hồn bảy vía
đồng bào di mộng
ở đâu thì về…

thì về…
thì về..

Phan Huyền Thư

AN HẠ

Chỉ một đoạn đường thôi là ta về An Hạ
Em nghe chăng mùa cây trái ngoại thành
Ai xoã tóc trước mùa xuân nồng hậu
Gió thổi trên tóc em là ngọn gió lành

Mía đã ngọt dần rau đã xanh
Đôi hàng so đũa đứng bâng khuâng
Em đi gánh nước trong chiều nắng
Để một dòng kinh mây trắng ngần

Xắn tay áo lên ta lật đất
Đất với người hoang hoá bấy nhiêu năm
Giã từ ngày cũ mà xây lại
Giữa đất chua phèn nhà mọc lên

Xót một đời người lênh đênh mãi
Nhờ em nhen lại ngọn lửa này
Ấm êm một chút đời con gái
Em xới đưa anh bát cơm đầy

Như thế mỗi chiều trên An Hạ
Bao cuộc phân ly đã trở về
Úp mặt xuống đất mà thầm gọi
Cuộc đời ơi biết mấy nghiã ơn

Em có theo anh về An Hạ
Để kịp đào nương kịp dựng nhà
Ở đây làng phố chờ em tới
Mùa xuân chưa nói hết lời hoa

Trần Nhật Thu

Quán Thơ Hư Vô kỳ 163


ĐƯỜNG LÁ NA

Mời em tựa sát vai tôi
Chỗ ngồi còn ấm một đời người dưng
Từ trong hơi thở ngập ngừng
Có em mở cửa từ tâm tôi vào.

Còn được mấy bận chiêm bao
Mà cơn đau đã cồn cào tới chân?
Đếm trong những giọt mưa trần
Có giọt đang chảy thật gần mắt em.

Con đường chưa có bảng tên
Để tôi còn nhớ thuở quên hẹn hò
Tóc dài, áo ngắn so đo
Cho tim tôi biết dày vò từ khi.

Em quay mặt bỏ tôi đi
Đường Na ngập lá cũng vì yêu em
Biết làm sao để lãng quên
Giọt mưa ngày ấy ướt bên mắt nào…

Hư Vô


DẶN CON

Sau chiến tranh con nhớ về quê
phá rừng lập rẫy
trồng ngô khoai trên mảnh đất hiền
trồng lúa xanh trên đồng ruộng bỏ
trồng trái thơm trong vườn cỏ hoang
lợp mái tranh trong cõi điêu tàn
nhớ lượm xương những người đã chết

Sau chiến tranh con nhớ về quê
tay cuốc tay cày
thế tay cầm súng
bỏ những ngày cơ cực gian nan
bỏ phố xưa trở lại xóm làng
cày sâu cuốc bẫm
làm lấy mà ăn
đừng xin ai đồng bạc
đừng thèm làm tôi tớ cho ai
con hãy nhớ yêu núi rộng sông dài
nhớ ta là người không là loài vật

Sau chiến tranh con nhớ về quê
thắp nén nhang cho người đã khuất
lượm mảnh đạn trong vườn
rèn dao rèn cuốc
vỡ đất phá rừng
trồng thêm lúa mới
nhớ xây mồ cho người chết oan
lấp hố bom con nhớ rào làng
con nhớ quên những ngày tủi cực
nhớ ta là dân tộc Việt Nam

Kim Tuấn


THU BUỒN

Chợt thấy rừng xanh khoác áo vàng
Mới hay trời đã chuyển mùa sang
Mới hay thu tới heo may tới
Gío chở thu bay khắp nẻo đàng

Lững thững tầng mây ngự cõi không
Mưa thu se sắt tái tê lòng
Nắng thu chan chứa niềm hiu quạnh
Héo hắt thu buồn vương mắt trong

Sương khói hoàng hôn khuất cõi xa
Chân mây đầu núi hướng quê nhà
Nỗi buồn cố thổ bao giờ cạn
Ai ngắm thu vàng ai xót xa…!!

Vũ trụ vận hành sanh tháng năm
Vầng trăng khi khuyết tiếp trăng rằm
Riêng ta chỉ có mùa thu úa
Chim trắng nàng Xuân mãi bặt tăm!

Ai đứng bên này xứ Georgia
Mà hồn phiêu phưởng tận đâu xa
Mong Mùa Thu dứt mùa thu dứt
Về lại quê xưa sửa lại Nhà…!!

Nguyễn Minh Thanh


BIỆT KHÚC XUÂN
(Viết theo ý song thân tôi vừa khuất)

Em có biết, nay trần gian hội lớn
Xuân đem về nắng ấm sưởi nơi nơi
Bướm mồng một, én mồng hai đua lượn
Đêm ba mươi, người chộn rộn chúc người

Tuổi không đợi, năm cũng hoài theo tuổi
Xây tường, vách nào ngăn được trẻ già…
Chân mấy bước, đã gập ghềnh sông núi
Đứng gượng nhìn đường thiên lý nở hoa…

Sống len lỏi, lắc lay thời vong bản
Nhờ mùa thương, cây lá vẫn lên xanh
Trái sắp ngọt, là nụ cười viên mãn
Trên môi khô, dù hạt mộng chưa thành…

Nhớ giông tố một mùa xuân thuở trước
Thân nổi trôi như bọt bống, bọt bèo
Muốn lặn hụp, sợ khổ tình con nước
Chổng ngược đầu, nghe chí nặng đá đeo…

Em có biết, còn nỗi buồn vạn thọ
Đang ẩn mình sau nhan sắc sầu đông
Đón xuân mới, góp lời vui sương gió
Cảm ơn ai từng đổi dạ, thay lòng…

Đặng Triều


AI VỀ ĐỐT NẾN LÀM THƠ

Nhớ sao là nhớ chao ôi
Thương sao xóm nhỏ cuối trời ngẩn ngơ
Ai về đốt nến làm thơ
Gom tròn chung thủy thơm bờ suối hoa

Lênh đênh giữa cõi người ta
Bâng khuâng lòng giấy, nhạt nhòa giấc xưa
Nơi nào chỉ nắng không mưa
Phương tôi gió nổi sầu đưa tháng gầy

Nghĩ đời một thoáng hương say
Bao nhiêu cát, bụi thổi bay về trời
Chiều lên nắng ngả trên đồi
Mây bay thanh thản khung trời tịnh yên

Dường như có tiếng chuông hiền…

Tuệ Nga


LỤC BÁT XANH

Một bông hồng trắng muốt đến thơ ngây
Dáng hàm tiếu mơ màng he hé nở
Mỏng manh quá, cô tiểu thư buồn ngủ
Loang loáng sương mờ bay lim dim

Một bông hồng anh tặng riêng em
Ngày hưởng lộc trời cho sáu tám
Câu ” lục bát” buồn vui mưa nắng
Anh dành cho tình yêu “sắc không”!?

Anh tặng em mỗi chiếc bông hồng
Vài cánh trắng bâng khuâng mành cửa
Ngày mai sẽ không còn hàm tiếu nữa
Chỉ mỗi tình yêu bay lim dim

Một bông hồng anh nhận cho em
Sao lại là bông hồng trắng nhỉ!
Sao lại là hoa đang thì con gái
…Lời nguyện cầu cho câu “lục bát” xanh!

Lê Giang

Previous Older Entries

Chủ Biên: Người Tình Hư Vô. huvoanxuyen@yahoo.com.au