Quán Thơ Hư Vô 421



THÁNG TƯ, NGÀY TẬN THẾ

Sài gòn tháng tư ngày tận thế
Mẹ về chưa kịp phút lâm chung
Để thấy thằng con ria họng súng
Viên đạn đồng kết liễu anh em.

Bốn mươi năm còn nghe tiếng khóc
Ngổn ngang một chứng tích tương tàn
Có tự hào bên nào chiến thắng
Bàn thờ cũng đã lạnh khói nhang.

Dòng máu đỏ mang hồn tổ quốc
Tội tình gì mà phải giết nhau
Mẹ đẻ hoang đàn con mất giống
Trơ gan vùi dập xác đồng bào!

Bốn mươi năm Sài gòn đã chết
Kể từ ngày thành phố đổi tên
Cờ sao bay đỏ tròng con mắt
Đắng hồn giỗ muộn tháng tư đen…

Hư Vô

CHỜ AI

Ừ thì mộng vẫn là mơ,
Thôi đành quay mặt thờ ơ với đời.
Nghiêng vai dòng nước chảy trôi,
Trôi đi ảo mộng một trời trăng sao.

Ừ thì lòng vẫn nao nao,
Nhớ tình ngày cũ đêm thao thức dài.
Tay em hơi ấm nồng hoài,
Theo ta năm tháng miệt mài chuyện xưa.

Ừ thì còn nhớ cơn mưa,
Đôi ta ướt sũng cho vừa vòng tay.
Nụ hôn ngày tháng ta say,
Đong tình trong mắt cho ngày đi hoang.

Ừ thì đò mới em sang,
Để cho bến đợi, lòng mang mang sầu.
Chờ ai, ai thấy, ai đâu?
Ta người hành khất bạc đầu lang thang.

trầnthịminhchâu

TÓC DÀI BÁN KHÔNG...

Tóc dài... có bán ơ... không
Tiếng rao rát ruột loang rong phố hè

Nồng nàn bồ kết hương quê
Nắng thơm hương sả mơn mê tóc dài

Ngõ về thả rối mùa phai
Quýnh chân mượt khúc tình hoài tóc ơi

Nón che nghiêng. Nón bồi hồi...
Mà nay bung bả trong lời bán rao

Sợi thương thắt thỏm phương nào
Mỏng mơ sợi nhớ đã hao hớt nhiều

Chỉ xin bền dạ sợi yêu
Bồng bênh gió.Đẫm Thu chiều, tương tư!

Tóc dài...ai bán không...ơ...

Nguyễn Nguyên Phượng

LỜI TÌNH TRÊN NGỌN KHÔ
 
Mây xám chảy xuống đời nghiêng dáng núi
Soi bóng hoàng hôn ta tìm lại tuổi mình
Trăng chếnh xuống tiếng chim tàng kinh các
Sau lầu chuông xao xác động tâm kinh.
 
Chén rượu đế khề khà câu chuyên cũ
Thời gian đi năm tháng đã mỏng teo.
Qua sông rộng dòng đời cuồn cuộn nước
Gà đâu đây sao tiếng gáy óc eo.
 
Thân cá chậu ngược dòng về suối cũ
Đâu nguồn xưa rêu đá đã xanh màu
Thả lời kinh trôi qua bờ nhật nguyệt
Nhạn lạc loài mất dấu để tìm nhau.
 
Hoa đã úa dù sương mai tinh khiết
Nước cam lồ có thắm ngọn phù dung
Lòng đã chết thân tàn tưa gỗ mục
Nhựa ứa tràn vết chém đọng ngang lưng.
 
Nuôi giấc mơ qua cuối mùa giông bão
Mang lời tình treo ngược ngọn gió khô
Người trăm năm thành hoa hồng xứ khác
Biển mênh mông còn sót lại tình hờ.

Nguyễn An Bình 

THÁNG TƯ VỀ KHÔNG DƯNG 

Em từ đâu đến vội 
Áo hoa vàng, từ khi
Ta quên mình cát bụi 
Bay khuất chiều sa di

Ta nửa đời lưu xứ 
Em một thời hường nhan 
Biết chi ngày khổ nạn 
Yêu trên mùa lầm than

Nhặt phiến sầu quá vãng 
Lót trên đường em qua 
Gót son vừa chạm ngõ 
Mà buồn tôi đã già 

Em đi mù tăm cá 
Chim lạc đàn bóng quê
Tháng Tư sầu vạn ngã 
Đời rụng xuống câu thề 

Về thôi, trăng đã xế 
Hồn khuyết gầy trong nhau 
Mười năm chưa kịp hẹn 
Biển đã thành cồn dâu

Áo hoa vàng đã úa 
Tóc em giờ có phai 
Mắt môi còn sót lệ
Lăn trầm xuống hai vai 

Tháng Tư mùa bỏ lại 
Khúc trầm ca lạc loài 
Rong rêu từng hạt nắng 
Rơi theo chiều lưu vong

Đi qua ngày gió nóng 
Hong chút tình phai phôi 
Mười năm dài gối mộng 
Có nhau mà như xa 

Đã tàn rồi nắng hạ 
Tháng Tư về không dưng

Ta tìm nhau mấy cõi 
Trên từng nắm mộ phần
Đắng cay tình như đã 
Chết trên mùa thu phân. 

Trung Chinh Ho 

GIẤC MƠ ĐỒNG BẰNG

Gọi em đêm qua tôi mơ
Về phía cánh đồng mây trắng
Tôi thấy dòng sông yên lặng 
Chở mùa qua miền ca dao

Tôi thấy cánh gió lao xao
Về ngang qua đồi cỏ lạ 
Con ve tiên tri bối hạ
Đỏ lên chùm phượng chia ly

Tôi thấy đôi bờ xanh mi
Cong lên đêm miền trăng khuyết 
Tôi bỗng thấy em là nguyệt
Lung linh về đêm nguyên xuân

Tôi thấy mắt em bâng khuâng 
Rưng rưng lời kinh cầu nguyện 
Vạt mắt nâu trầm quyến luyến 
Gọi cánh buồm vời vợi xa

Tôi thấy em về đêm qua 
Một đóa linh đàm nở muộn
Nghìn nụ chuông ngân rụng xuống 
Chạm phía mặt hồ an nhiên 

Có một tháng tư linh thiêng 
Nhặt ký ức xanh xâu chuỗi
Nghe đêm phù sa không tuổi 
Đồng bằng một mùa rất riêng ...!

Quỳnh Nga 

PHỐ

Tóc thương nhớ ai 
mà bay ngược gió
Nắng dỗi hờn chi
Đậu mãi rát vai

Phố vẫn quạnh hiu
ta về ngang đó
Ve ngủ trên cây
bỗng thức thở dài...

Loan Nguyễn

TIẾC MỘT MÙA HOA
 
Tháng Ba về nhặt giọt buồn hong nắng
Thương lá vàng ươm ấm ngủ mê say
Nhớ ánh nhìn trong veo ngày xưa ấy
Để hồn tôi ngây dại phút giây đầu.
 
Tháng Ba về chở ngọn gió xôn xao
Hoa Dành Dành đón chào tôi bẽn lẽn
Như cô gái ôm mối tình thầm kín
Dấu lời yêu e thẹn chẳng tỏ bày.
 
Thuở em cài hoa trắng quá thơ ngây
Màu tinh khiết nét diệu hiền đằm thắm
Em trong trắng lời yêu tôi chưa dám
Để bốn mùa trôi mất tháng ngày xanh.
 
Tháng Ba về treo nỗi nhớ mong manh
Hoa Dành Dành trước sân còn e ấp
Tôi ngắm hoa mà lòng nghe rạo rực
Em giờ đâu sao vẫn mãi biệt tăm.
 
Tháng Ba về hoa nở...lại bâng khuâng
Em hạnh phúc hay bên đời lận đận
Còn hồn nhiên cài Dành Dành khoe dáng
Nét trang đài có dãi nắng dầm mưa.
 
Tháng Ba về em có biết hay chưa
Có nhớ đến Dành Dành mùa lại nở
Có thổn thức cho cuộc tình lỡ dở
Có cùng tôi luyến tiếc một mùa hoa

Lâm Băng Phương
 


Quán Thơ Hư Vô 420



HÀNH THÁNG TƯ 

Đường nhân gian lạ lẫm
Một ngày tháng tư đen
Xô đời em vấp ngả
Vào đám người chưa quen.

Đâu còn ai hò hẹn
Giữa trời đất ngổn ngang
Em xanh xao quờ quạng
Níu một cuộc tình tan.

Đã lỡ làng lỡ vận
Ở phía ngoài cơn mê
Tôi lạ nơi lạ chỗ
Đâu còn lối quay về.

Mà em như cọng cỏ
Mọc giữa trái tim tôi
Vết sầu đang mưng mủ
Tươm qua đời tả tơi.

Có bước vào quá khứ
Cũng chỉ tới đường cùng
Đâu còn ai ngoảnh lại
Được thấy lần khóc chung.

Ngày tháng tư quằn quại
Đau đã thấu hình hài
Tiếng gọi nhau khản giọng
Chưa qua khỏi trần ai.

Bốn mươi năm gộp lại
Như một tiếng thở dài
Để hồn tôi dị mộng
Thành giọt lệ mãn khai.

Lăn vào em lận đận
Thời tình cuối tháng tư
Đã hoang tàn phế tận
Một khúc đời còn dư…

Hư Vô

LẠI MỘT NGÀY QUA 

hắt hiu chiều rơi xuống
hoàng hôn rụng chân trời
mới bình minh một thoáng
là đêm về chơi vơi

ai đếm ngày tháng tận
theo bóng chầm chậm qua
có thấy đời lỡ vận
trong từng chiều mưa xa

em xưa giờ cũng mất
tình xa mù bãi hoang
còn nỗi buồn rất thật
trôi chậm giữa cuối ngàn

tôi ngồi đây mà nhớ
trông những chiều mưa qua
trên tay đầy gió nổi
ngùi ngậm bóng trăng tà

một ngày thôi đã hết
em cũng vừa xa tôi
ôm niềm đau mỏi mệt
trên dốc chiều phai phôi...

nguyễn minh phúc

VỀ RỪNG

Bỏ vui
ta đến với rừng
Nghe trên phiến lá,
mưa từng giọt lơi.
Giọt nào
lạnh buốt đêm côi?
Giọt nào nổi,
giọt nào trôi,
giọt nào...?

Đêm nằm
vỗ giấc chiêm bao
Cánh chim bạt gió
ngỡ chào thinh không
Nửa nào nhớ,
nửa nào mong?
Nửa đan sầu mộng,
nửa lòng vụt đau..!

Đưa tay
ta gối lấy đầu
Đường về cố lý
nhuốm màu phù vân.

Châu Ly

HẠNH NGỘ. 

Nắng đã ấm thì thào qua kẽ lá
Ngày đã xuân chim én rợp trở về 
Cánh uyên nguyên bay qua mùa hoang phế 
Đường nắng lên hoa nở rợp bóng che

Ngày đã đượm hương ngời sắc nắng 
Gió reo vui rờm rợp bước thảo nguyên
Tung cánh mộng vỡ hồn con bướm nhỏ 
Xác tung tăng bay lượn cánh thuyền quyên

Mùa đã về bên kia đồi gió hú
Giọt nắng vàng ngờm ngợp ánh mắt trong
Ngày đã lốc theo từng cơn gió nổi
Mây bên đồi đã chở chật phù vân

Ngày đã cuối trôi dài cơn mộng mị .
Hoàng hôn êm dìu dịu bước tình chung
Tiếng ai cười mong manh trong gió 
Hạnh ngộ rồi e ấp bóng phù dung ..

Thục Uyên

NGÕ NHỎ CHUYỆN NHỎ

Hái vội đóa tình sầu treo ra ngõ
Nhỏ cũ người nhưng rất mới ta
Không em, ngơ ngác nhìn thiên hạ
Tranh nhau giành giật miếng ta bà

Một mình ta lòng lành như đất
Hiền như cây đứng gác làn hương
Tạm yêu thử người xưa nay vẫn ghét
Thời dối gian thật giả chuyện bình thường 

Vạch năm tháng lênh đênh tìm giấc mộng
Giữa màu xuân mộng mị lén phiêu bồng 
Cám ơn em chút buồn vui mỏng mảnh 
Đã nhóm lên cảm xúc thật lòng

Dù không thể cõng tình qua giông bão
Giữa cuồng trào yêu dấu sáng lung linh 
Không có em vắt hồn lên khung cửa
Ngắm nhân gian tìm kẻ lụy tình

Buồn nho nhỏ gieo vào ngõ nhỏ
Mặc bao người chí lớn bóng chim xa
Nghe nước réo kinh hoàng nghe đất lở
Từng đám đông như nắng vữa nhạt nhòa... 

Lưu Xông Pha

KHÔNG CHỈ MÌNH ANH 

Không chỉ mình anh buồn đêm nay,
Thao thức năm canh nhớ mẹ già,
Gia đình chia cách nơi xứ lạ,
Chờ đợi đoàn viên đợi tháng ngày.

Không chỉ mình anh, say đêm nay.
Khóc buồn vận nước đã đổi thay.
Xếp lá cờ thiêng, lòng tủi hận,
Hồn thiêng sông núi, biết cho con?

Không chỉ mình anh khóc Sài gòn .
Triệu người cùng khóc,tiếc không nguôi.
Bao con đường cũ trong nhung nhớ,
Đã mất tên rồi, ôi xót xa.

Không chỉ mình anh buổi chiều tà,
Nhìn trời mây nước vọng trời Nam.
Bâng khuâng chân bước, bao câu hỏi.
Giữa chốn đông người, sao lẻ loi?

Không phải chỉ anh, còn có tôi,
Là người xa xứ nhớ quê hương.
Máu Việt da vàng ta không đổi,
Ngàn năm hãnh diện giống Lạc Hồng.

trầnthịminhchâu 

TÔI SỐNG...

Tôi sống đời tôi ở cõi đời .
Vui, buồn, chơi với chơi mà thôi...
Sang, hèn, mảnh áo che tâm thức.
Vinh, nhục, thời trang đủ tính người...

Ngôn ngữ, rào tai miếng lạt mềm...
Đầu môi, là để trói con tim.
Chiến trường thay máu, rừng thay lá.
Hiểm tự thân, hoạ tự anh em...

Đàn khảy trùng âm, diễn tri âm...
Tiệc ngồi chung chiếu, chẳng chung mâm...
Thú ngàn tương tác, sinh ngàn thú.
Tương đắc, tương đồng, nghĩa tương xâm...

Tôi sống đời tôi không giống ai...
Ngày qua đêm, sẽ đêm qua ngày.
Nhân danh ong, bướm yêu trời đất.
Soải cánh, phơi tình trong nắng mai...

Tôi sống đời tôi, mấy kỷ nguyên.
Ngựa hồ hý lộng sử biên niên.
Nhân danh sông núi phiền ưu ấy.
Chém một đường gươm xuống ưu phiền...
............
Chém một đường gươm đứt gông xiềng...

Đặng Triều

 THÔN VÔ ƯU NGÁT HƯƠNG ĐỜI

Mây hồng vương nhẹ mùa hoa
Vòm xanh chim hót mượt mà phố quen
Vườn ươm thơm thoảng hương sen
Dịu dàng…ngát nụ cười em thật hiền
 
Vai mềm nón lá nghiêng nghiêng
Anh như khao khát chung chiêng xuân ngời
Vấn vương khoảnh khắc lên ngôi
Chút tình rót lại - tim bồi hồi …say
 
Tháng Ba lãng đãng trời mây
Thôn Vô Ưu gợi đong đầy niềm thương
Về đây hoa lá đơm hương
Buông sầu cõi tạm vô thường…trầm luân
 
Vô ưu giữa cõi định phần
Tiếng cười hạnh phúc ru ngần ước mơ.
 
Nhật Quang


Quán Thơ Hư Vô 419


MÊ LỘ

Áo bay bụi lấp chân người
Em đi bỏ lại đất trời quạnh hiu
Bước qua thành quách tiêu điều
Hồn tôi như thể đã phiêu diêu rồi.

Chào nhau con mắt xa xôi
Ngoảnh lại chưa tới một thời lãng du
Đường em đi đã mịt mù
Lối xưa thắp ngọn thiên thu biệt ngàn.

Nợ người một khúc tình tan
Trả em ngày tháng hoang đàng đắm say
Quay lưng giấu thoáng hương bay
Còn nghe tiếng khóc hoài thai tội tình.

Từ trong giọt lệ lung linh
Có chiếc bóng bỗng cựa mình khóc vang
Nhón theo đóm nguyệt đang tàn
Trừng trừng con mắt ngang làn khói phai…

Hư Vô

RỪNG XƯA


Ta đã thấy những cánh rừng thao thức
Từng đêm thâu
Khi vắng tiếng chim buồn
Những gốc cây dường như đang ứa máu
Vết cắt chưa lành, lá rụng đau thương.
Ta đã thấy những người đi tìm đất
Xoè đôi tay chai sạn đón ban mai
Những tia nắng giữa ngày gay gắt
Thấy hoàng hôn hiu hắt cuối ngày
Ta đã thấy trên cánh rừng đã cháy
Những chàng trai mãi miết trồng rừng
Trong cái nắng rát da chắt chiu từng giọt nước
Mong một ngày cây lá biếc xanh
Ta đã thấy những ngôi nhà cổ tích
Dấu thời gian trên những tấm phên dài
Người đã mất ngôi nhà hoang lạnh
Nỗi buồn thương héo hắt lúc ban mai
Ta đã thấy những con đường xưa cũ
Vết chân trên những lối đi mòn
Người đã khuất và ngày đã tắt
Nghe cánh rừng thao thức bóng hoàng hôn

Lê Triều Hồng Lĩnh

CẢM CHIỀU


Cát ẩm quá chiều qua sương muộn
đôi cánh chim quạt gió âm thầm
vài giọt nắng thả thềm thưa thớt
bay dịu dàng hương ái hoa ân

Sau ô cửa ráng hồng lớt phớt
như ngân vang chuỗi tiếng gọi dài
xa xôi lắm miền xưa cổ tích
xin lá bùa tính chuyện tương lai

Ta ngược phố đường mưa rả rích
ai vào cùng trú ngõ thanh tân
vô tình chạm mắt cười thiếu phụ
giá một lần mang án...chung thân!

Diệp Hoàng

LỜI HẸN VỚI TRĂM NĂM


Ta đi qua nhau chạm vào vàng thau nỗi nhớ
Nghe trăm năm hóa tạc linh hồn
Mà lời hẹn biết dành cho kiếp nào của những trái thương nghịch mùa để chín
Cô liêu với màu sắc riêng mình hòa trộn long đong

Biết chẳng về đâu sao dành những câu dỗi hờn
Biết chẳng thể ấp iu những ngón tay úm vào mênh mông
Vết tích của đợi chờ
Của những lòng còn lơ lửng dấu nắng mai

Ai có giữ những từ đã viết vào bức tường
Cầm chân đôi lần lung lạc bởi nụ cười, tiếng nói thả vào thiên thu
Biết là không nhau mà lời hứa thành dấu cộng
Vô cùng chính mình để hóa trôi đi

Người qua người chỉ còn lời hứa tô điểm tháng năm.

Lê Tuyết Lan

SẦU ĐÂU


Tháng ba sầu đâu giăng tím
Gợi chi tình nhỏ hoa ơi
Tóc mây dịu dàng thắt bím
Hồn nhiên mộng với mây trời

Mộng rồi. mộng thôi từ ấy
Người đi, tan giấc mơ hoa
Buồn chi giăng ngang trời tím
Rưng rưng mưa bụi xuân già

Đếm từng ngày tháng heo may
Lòng riêng không ai tỏ bày
Khuyết trăng treo nhành hoa tím
Nhớ trăng mười sáu về đâu...

Sầu chi mà để cho đông
Hoa thơm sao tím cả lòng
Cây xanh mấy mùa thay lá
Ai đành lỗi hẹn trùng phùng

Hoàng hôn mắt biếc cô liêu
Đứt dây gió cuốn cánh diều
Cánh hoa li ti tím ngát
Bay tìm một thuở có nhau

Ai đưa em về lối nhỏ
Có gì ở trong tầm tay
Bước chân làm chim vỗ cánh
Tối trời chim lỡ lạc đôi...

Thiên Di

KẾT TUỔI HỌC TRÒ


Giữ mãi làm chi những tàn tro
Mai kia rồi cũng rụng xuống mồ
Chiều nay nhặt lại từng ký ức
Kết tuổi học trò xưa hóa mơ

Em trả cho anh lại con đường
Của ngày gió kết một mùi hương
Của tim mười bảy màu áo trắng
Ngỡ ngàng câu nói dậy yêu thương

Anh đã về đâu hay đến đâu
Em nào hay biết quả địa cầu
Mang anh đi tới miền viễn tận
Mà soi dĩ vãng nỗi niềm đau

Em hứa với lòng thôi sẽ quên
Bởi vì gặp gỡ đã không duyên
Nhớ chi ánh mắt anh đau khổ
Mà trói tim mình xanh ước miên.

Dung Thị Vân

LẠC GIỮA BIỂN NGƯỜI MỘT TIẾNG TƠ


Mười năm ta mượn trăng làm chiếu
Gối đầu lên cỏ ngóng mưa sa
Uống chén rượu khan em có hiểu
Tìm đâu bờ bãi bóng quê nhà.

Mười năm đồng đất còn gieo hạt
Hoa nở đợi người mãi tha phương
Chân lấm cũng đành vai đã mỏi
Quê người ta thiếu một quê hương.

Mười năm như ngọn đèn dầu cạn
Còn chút thời gian đọng trước thềm
Ngõ xưa vắng biệt lời chim khách
Chỉ còn xao xác tiếng dơi đêm.

Mười năm chuyện cũ làm sao kể
Dáng núi uy nghiêm cũng cỗi già
Có ai hiểu được lòng của biển
Đời người theo bóng ngựa trôi qua.

Nghe tiếng nguyệt cầm trên sông lạnh
Nửa đêm choàng thức lại ngẩn ngơ
Cỏ lau cúi gập buồn hiu quạnh
Lạc giữa biển người một tiếng tơ.

Nguyễn An Bình

CÒN LẠI CHÚT YÊU THƯƠNG


Qua chợ Trường An sương xuống sớm
Em ơi có đợi ở Long Hồ
Nhìn xác lá rơi sầu phố cũ
Cổ Chiên hiu quạnh khói triền mơ

Theo dấu em về đường hạ đỏ
Phượng bay trong gió đậu vai mềm
Bụi vàng nhuộm nắng phơi vàng úa
Sao nỡ vô tình cay mắt em?

Nhớ quá đò chiều qua Mỹ Thuận
Ngang dòng sông tím lục bình trôi
Mùa thi năm cuối anh dang dỡ
Tay trắng ra đi tận cuối trời

Em bước chân vào trường đại học
Để đời còn lại chút yêu thương
Cơn mưa ngày cũ xanh lên tóc
Đâu biết lạc nhau mấy nẽo đường

Nhớ giữ hồn anh trong mắt biếc
Mai thành dòng lệ ướt long lanh
Ví dù đang học môn lo gic
Em hiểu được lời trái tim anh?

Hoàng Anh 79

CÂU THƠ XƯA PHỐ CŨ!


Câu thơ cũ giấu hồn riêng của phố
Ký ức buồn đọng lại cuối hoàng hôn
Phố ngày xưa đan kín những lối mòn
Ta ngàn lần qua lại đếm tàn thu

Chiều hanh hao em có về phố cũ
Lắng nghe mình một thuở biết chờ mong
Ngại ngùng chi, chuyện một thời mơ mộng
Tuổi học trò...quên, nhớ, lắm bâng khuâng

Như chợt mưa, chợt nắng bao hờn giận
Trang sách cũ trải lòng mơ kiến thức
Chiều giảng đường có nghe mình rạo rực?
Còn riêng ta đồng vọng cả trời mây!

Con phố buồn rưng rức khóc chiều nay.
Ta trở về nghe nỗi nhớ chênh vênh
Câu thơ xưa gởi lại, cũng buồn tênh
Nỗi lòng mình mưa nắng chắc vàng phai!

Trần Nguyên

Quán Thơ Hư Vô 418



CHÉM TRĂNG

Ta vung đường cùng tận
Chém gục một vầng trăng
Rụng vàng đêm nguyệt lộ
Một bóng dáng tình nhân.

Em kiêu kỳ huyền hoặc
Trong nhan sắc ngang tàng
Lạnh như thanh kiếm bạt
Đâm thấu người tình tan.

Một đường gươm lãng mạn
Bén ngót nét xuân thì
Chém cho đời hung bạo
Nghiêng thành quách uy nghi.

Mắt em xanh như ngọc
Từ tiếng khóc lẻ loi
Ngọn gươm ngời phóng tới
Giọt nước mắt vỡ đôi!

Hư Vô

LỜI NÓI DỐI THẬT THÀ

Lời nói dối thật thà,
Trên vành môi mặn mà,
Rượu đỏ choáng mặt người,
Niềm tin chợt vụt xa.

Lời nói dối ba hoa,
Giữa dòng đời náo động,
Cái Tôi lên thật cao,
Đêm về bỗng lao đao.

Lời nói dối trăng sao,
Lòng chợt thấy cồn cào,
Tình yêu như chiếc bóng,
Bắt hoài có được đâu...

Lời nói dối nhạt mầu,
Cuốn mình như con sâu,
Gặm nhấm những nỗi sầu,
Cũng đi qua một đời.

Lời nói dối chơi vơi,
Trong đêm dày bóng tối.
Tôi nhìn tôi không thấy,
Nỗi buồn đang bao vây...

trầnthịminhchâu

MÙA XANH EM LÚA GIÊNG HAI

Mùa xanh em lúa giêng hai
Đang thời con gái sắp thai nghén rồi
Làm đòng ngậm sữa em ơi
Là thôi, con gái hết thời nghe em!

Một mai bông trĩu cong mềm
Cánh đồng thơm ngát gió êm ru chiều.
Lúa thời con gái tôi yêu
Đồng xanh quê mẹ sóng triều ước mơ

Từ xa quê đến bây giờ
Hồn tôi gặp lại tuổi thơ hương đồng.
Mùa xanh con gái qua sông
Mùa xanh tôi tóc mộ đồng thời gian!

Trần Thoại Nguyên 

TÌNH CỜ

Hồ thu ba lặng sóng
Chiếc lá chờ duyên rơi
Nước ôm trăng nửa bóng
Bắt đầu hay phai phôi

Đất trời chưa chạm môi
Vô ngôn gió thay lời
Thiên hà đêm say tỉnh
Đất trời còn hai nơi

Phù vân lạc xa xôi
Ngược trôi về núi đợi
Xưa sau mờ chứng tích
Mộng du rồi tan thôi

Sông cứ trôi cứ trôi
Đò xuôi truông chẳng vội
Hai hạt nắng cuối trời
Tình cờ rơi ...đang rơi

Hai hạt nắng cuối trời
Tình cờ rơi ...rơi ...rơi!

Nguyễn Thụy Sơn

DÂU BIỂN

Lửa đã đỏ hai bên bờ chiến tuyến
Vùi quê hương trong vũng tối hoang tàn
Giọt nước mắt giữa trùng trùng dâu biển
Chảy ngậm ngùi theo mỗi giấc mơ hoang.

Em réo gọi tên Người vào nhịp thở
Hết thật rồi cuộc hò hẹn trăm năm
Ai chở gió đầu sông về cuối chợ?
Cho đau thương theo huyết lệ loang dần...

Người cũng vậy, tình neo vào khói sóng
Gom cơn mơ thành xe cát dã tràng
Chợt thảng thốt: đất trời kia sâu rộng
Biết nơi nào là chỗ để dung thân?

Ôm khuất nhục trước ván bài định mệnh
Em như con chim nhỏ trở về nguồn
Hót mòn mỏi điệu ru buồn mất tổ
Điệu ru buồn gãy nhịp giữa quê hương...

Châu Ly

THÁNG BA THÊNH THANG ĐẠI NGÀN

Anh đến ĐRây-sap tìm em
Tháng Ba hoa pơ lang đỏ rực
Tây Nguyên Ca fe thơm phức...
Thác cao uốn khúc, lượn vòng

Anh ngược ra thác Gia Long
Đặt chân lên đồi cỏ hồng
Khói sương mờ tỏ giăng giăng
Vi vu khúc nhạc đồi thông

Tung tăng ĐRây- nu non bồng
Thả hồn nước tung bọt trắng
Lội qua thác ghềnh giữa nắng
Anh về lòng thấy mang mang!

Tìm em. Đời ta lang thang...
Ngao du ca fe tuyết trắng
Vượt qua vực sâu trầm lắng
Dư âm thác đổ vọng về

Tháng Ba. Cao Nguyên, say mê!
Gặp em lòng chẳng muốn về...
Đắm say hương sắc Đại Ngàn
Thoát ly rũ mộng trần gian!

Nguyễn Thị Tuyết Ba

CHÂN DUNG MẸ
 
Người họa sĩ vẽ chân dung mẹ lên giấy
Với tấm lòng thơm thảo nét cọ run run
Thời gian kết thành nếp nhăn lời sám hối
Những bão dông xao xác gọt mãi không mòn.

Tôi vẽ chân dung mẹ bằng những giấc mơ
Bằng ngọn gió thổi qua cánh đồng khô hạn
Bằng nỗi cô đơn giấu trong cánh cò lận đận
Bay giữa ráng chiều mù mịt cả gió mưa.
 
Bỏ lại sau lưng lời hát nhịp võng đưa
Hằn dấu chân chim cài lên sau khóe mắt
Có bao nỗi lo toan muộn phiền tất bật
Nặng đôi vai gầy oằn gánh nỗi yêu thương.
 
Cũng chừng đó thôi đời mẹ đã khói sương
Em có cùng tôi thắp sáng lên ngọn lửa
Đi khắp thế gian, đi gõ từng cánh cửa
Tìm lấy tiếng cười tan thành sóng đại dương.
 
Mơ một ngày về nghe vọng nỗi yêu thương
Bao ký ức long lanh vơi đi lòng con trẻ
Đóa hồng trắng xin dâng thơm chân dung mẹ
Con ngỡ lại mình ngủ dưới cánh nôi xưa.

Nguyễn An Bình

BÌNH MINH LƠ LỬNG

Có điều gì nằm phía sau khúc hát
Mà cỏ cây phiêu dật đến vô cùng
Trong âm huyết của loài chim trôi giạt
Một cung trầm lay động mấy tầng không

Hoàng hôn khép. Trả tình nhân về cõi
Ngàn sao khuya không vén nổi mây trời
Đêm thở vội nghe triều dâng mắt mỏi
Tiếng chuông gầy rơi đụng lá vàng rơi

Thâm trầm quá. Kìa! giọt sương động đậy
Lung linh này đã có tự ngàn năm
Thì khoảnh khắc sợi nắng vàng đưa đẩy
Chỉ tô thêm vẻ đẹp của vĩnh hằng

Người thi sĩ hành hương trong bóng tối
Áo hồng hoang còn lấm bụi trăng mờ
Nghe chuyện kể một dòng sông mắc cạn
Nước trôi về nương náu tận hoang sơ

Màu du tử ứa vàng trang giấy cũ
Nước xa dòng mộng mị với trông theo
Vin sợi gió treo vầng dương ẩn dụ
Một bình minh lơ lửng giữa lưng đèo…

Sơn Nguyễn 

EM LÀ NGỌN GIÓ MÙA XUÂN

Em - ngọn gió mùa xuân
đóa hồng vàng hương ngát
nụ hôn nồng khúc hát
tình diệu kỳ bay lên.

Em - nắng ánh mùa xuân
đưa anh qua bờ vực
nở tim mùa hạnh phúc
vượt bão giông cuộc đời.

Em - giọt lệ tinh khôi
đường tình lung linh tím
thả chiêm bao nụ cười
thiên thai chiều lạc lối.

Chết trăm năm bờ mộng
giấc mơ xưa trong ngần
huy hoàng màu Nguyên đán
Em - ngọn gió mùa xuân.

Nguyễn Nguyên Phượng

Quán Thơ Hư Vô 417



ĐIỆP KHÚC CHIỀU THÁNG BA

Sài gòn chiều mưa thời xanh tóc
Vỉa hè cỏ mọc dấu chân em
Đường Duy Tân hay Trần Quý Cáp
Chỗ nào cũng thấy rất còn quen.

Em đã không về nơi ấy nữa
Phố xá chờ nhau lạnh bóng chiều
Áo phai chưa hết đời lãng tử
Mà hồn tôi đầy vết rong rêu.

Cà phê sóng sánh ngang đáy tách
Nguyễn Du buồn nhớ mắt Thuý Vân
Điệp khúc của ngày tình con gái
Còn khua vang nhịp guốc thật gần.

Của những lần Sài gòn mưa tới
Chiều xanh xao góc phố Brodard
Giọt cà phê chờ ai buông chậm
Cho buồn về kịp giữa tháng ba…

Hư Vô

GIỌT TÌNH

Buổi sáng mặt trời mọc,
Từng giọt nhỏ đáy cốc,
Cà phê thơm đậm đà,
Như giọt tình chúng ta.

Những buổi chiều nhớ nhà,
Anh ngồi bên quán nhỏ,
Giọt cà phê vẫn đậm,
Như có em bên đời.

Chiều gió lộng lưng trời,
Giọt tình ta vẫn trôi,
Nhớ môi em ngọt lịm,
Hoà trong cà phê đen.

Tình ta đã lên men,
Bước qua đường phố chợ,
Bàn chân em bỡ ngỡ,
Sợ thấy những người quen..

Cà phê vẫn đậm đen,
Nay giọt tình đã trắng,
Trả nhau những thói quen,
Và đời sao rất lặng…

trầnthịminhchâu

XUÂN TÌNH

Ví dầu đôi đũa so le
Tình yêu vẫn tự nghìn khuya cháy về…
Cầm tay miễn chấp câu thề
Môi hôn vẫn mặn, mắt kia vẫn nồng

Ví dầu chẳng bế, không bồng
Keo sơn vẫn buộc, chỉ hồng vẫn neo…
Lòng em như suối trong veo
Câu thơ anh lội qua chiều tương tư!

Ví dầu mai mốt tình hư
Kẻ nung, người nấu cho vừa lòng nhau
Dễ gì qua cuộc bể dâu
Mà không trả gía cho màu nhớ nhung?

Trần Dzạ Lữ

HOA, MỘNG VỀ ĐÂU

Em có về không mà sáng nay
Gió đưa sương xuống nụ hoa gầy
Hoa rung trong gió hương xanh ngát
Hoa chạm vào thơ thành rượu cay

Em giấu tình tôi trong ngực biếc
Em thắp tình tôi trong tim hồng
Đêm tôi sáng một màu trăng lạ
Trăng thuở mười ba, em biết không?

Em có về không mà nắng lụa
Rực vàng theo nỗi nhớ nhung bay
Vàng bay từng cánh vàng hoa bướm
Vàng cả mùa xưa mà không hay

Tôi ngồi vẽ lại cơn mơ cũ
Thuở áo vàng ươm nắng lụa vàng
Thuở mây như tóc mềm vai nhỏ
Mỗi bước chân hồng một bước xuân

Tôi ngồi vẽ lại cơn mơ cũ
Vẽ mãi mà tranh nhuốm một màu
Màu của vàng hoa từ dạo ấy
Tóc cài hoa thắm, mộng về đâu.

Lê Văn Trung

TẠ ƠN NGƯỜI TA ĐÃ CÓ NHAU

Khúc hạnh ngộ chở chiều lên đỉnh gió
Chiếc lá vàng thong thả đợi mùa sang
Sông chẳng thể bước hoài con sóng nhỏ
Hát đi em cho lộng lẫy mây ngàn

Hoa vẫn thắm trong vườn chiều cạn nắng
Đã thiên thu từng ánh mắt ân cần
Trong giấc mộng của bông hoa thầm lặng
Con bướm vờn. Là cả một mùa xuân

Trong hữu hạn đã chứa đầy vô hạn
Khoảnh khắc là. Hiện hữu đã hư vô
Tia nắng mỏng vẫn sống đời thanh thản
Vẫn thong dong soi bóng mặt gương hồ

Rồi ảo ảnh sẽ choàng xanh ký ức
Như chim đi còn gởi giọng bên chiều
Một hơi thở sẽ nhói trong lồng ngực
Một linh hồn sẽ xoãi cánh phiêu diêu

Trần gian đó. Ngôi đền thiêng máu lệ
Mỗi nụ hôn là nhịp thở ban đầu
Nơi vạn vật chan hoà cùng Thượng Đế
Tạ ơn Người cho ta được có nhau…

Sơn Nguyễn

MÙI ỔI XANH

Neo vào tháng năm. Mùi cỏ lạ
Từ bữa trăng trôi trên tóc non
Em cầm mùa xuân thơm lên môi son

Tôi gọi. Tiếng chuông gió choàng qua vai
Những hạnh ngộ vừa kịp chín.
Trong đôi mắt mùa hạ lửa thức

Thoáng xưa.
Những vết nắng di trú trong vòm ngực cũ
Em có nghe không?

Ai vừa buông vài hạt kinh chiều
Tôi bước qua mùa thu. Bằng nỗi buồn của lá
Bằng vết cắt trên lưng sen

Em có phải mùa đông ly hương? Trên khóm mây màu tuyết….
Tôi chạm những ngón tay vừa chín.
Thơm mùi hương ổi xanh!

Huỳnh Thị Quỳnh Nga

CÒN MỘNG CHO TÔI

Ai đem đến đời tôi
Hoa nắng cười trên môi
Mắt hồ thu trong vắt
Và mộng tím khung trời

Mộng tôi viết thành lời
Thành câu ca của gió
Thành hoa vàng triền cỏ
Tôi vẽ sắc đời vui

Tôi giữ mộng không rời
Người đi qua …xa vắng
Quên cánh đồng ngập nắng
Quên hồ xanh xưa soi

Đêm mồ côi cùng tôi
Níu sao trời thổn thức
Nhặt sương làm châu ngọc
Xâu chuổi tặng tình ai

Ly rượu ngọt nồng say
Sao dư hương vị đắng
Dòng sông hiền sóng lặng
Da diết hoàng hôn buông

Đêm vớt ánh trăng suông
Điên bên bờ ảo vọng
Mơ đời như cánh mộng
Bình yên chốn nhân gian

Thiên Di

HỒN QUÊ

Ta về gặp lại hồn quê
Mẹ ta xưa quẩy nắng về hong mưa
Một đời sướng thiếu khổ thừa
Mẹ đan hạnh phúc vặn vừa nỗi đau

Heo may trở dạ mùa sau
Mẹ se gió lạnh khỏi nhàu nắng tươi
Chắt chiu ủ ấm nụ cười
Mẹ nhen lửa giữ cho “Người ở xa”

Tháng Mười, tháng Bảy, tháng Ba
Mẹ gom gió lạnh mưa sa bão dồn
Đổ vào sẫm đỏ hoàng hôn
Mẹ ru ta nặng trĩu hồn quê Cha

Ta về gặp lại hồn ta
Mẹ ta thì đã đi xa cuối trời…

Đặng Xuân Xuyến

Quán Thơ Hư Vô 416



EM CÓ LÀ MƯA NẮNG


Có khi trời còn nắng
Đã nghe mưa trong lòng
Có khi chiều rất vắng
Ta ngồi với bóng không.

Em thì như mưa nắng
Còn chưa biết hẹn hò
Để ta thành trang giấy
Chất đầy những câu thơ.

Tìm nhau trong tập vở
Có khi rất tình cờ
Như một giọt mực tím
Mà biếc cả giấc mơ.

Ta nương theo nhịp thở
Níu sợi tóc em dài
Bàn tay chưa vói tới
Hình hài em như mây.

Lơ lửng cùng mưa nắng
Cho đầy thêm mùa thu
Lá bay che kín lối
Đường em qua mịt mù.

Ta như người lữ khách
Đâu còn chốn nương thân
Bước chưa tới chiếc bóng
Đã chạm nỗi thăng trầm.

Làm tim ta rỉ máu
Vết thương đang dậy thì
Chỗ em đã dẫm xuống
Cả một thời tình si.

Êm ả mà nhói buốt
Từ nỗi đau ngọt ngào
Em có là mưa nắng
Cũng lạnh tựa nhát dao…

Hư Vô

THƠ TÌNH CUỐI THÁNG GIÊNG

Tháng giêng nào vừa trôi ngang cửa
Hương xuân còn quấn quít nồng nàn
Có phải má hồng môi thiếu nữ
Men tình còn đọng – cỏ dưới chân.

Bằng lăng trước nhà vừa mới nở
Hoa đầu mùa tím ngát thời xa
Nắng lụa vàng ươm trong mắt nhớ
Chao ôi tôi thấy cả trời hoa.

Giêng đã sang mùa thêu cánh mỏng
Chuồn chuồn đã vội trốn đi chơi
Tháng tận năm dài chim bay mỏi
Giữ chút tình riêng ta đấy thôi.

Tháng giêng mưa bụi vương tà áo
Mà lộc non xanh cả đất trời
Đánh thức tầm xuân trong đáy cốc
Em còn thương nhớ tuổi ô mai?

Nguyễn An Bình

THU VỀ

Có người nhặt lá trong sân,
Vo tròn nỗi nhớ vò tan nỗi sầu.
Treo lên chiếc áo bạc mầu,
Tình ơi ai gọi, tay khâu mảnh đời.

Chim bay mỏi cánh lưng trời,
Xoãi tìm tổ ấm mù khơi nơi nào?
Chân chim trên lá lao xao,
Mây bay lãng đãng vừa vào mùa thu.

Ai về đong nỗi phù du,
Đếm thêm chiếc lá vụng tu lìa cành.
Dường như một chút duyên lành,
Mùa thu vừa chớm trên vành môi khô.

Gọi người, đừng nhé hững hờ,
Mỗi ngày viết một câu thơ cho đời.
Tặng nhau chiếc lá thu rơi,
Khát khao tiếng gọi một thời xa nhau.

trầnthịminhchâu

RÊU

Lầm lì đá đợi chân rêu
Người quên kẻ nhớ dấu yêu chưa mòn
Đội trời bữa tiệc cô đơn
Mời em phong kín cho tròn dấu yêu
Tôi đem mùi rệu bắc cầu
Gom nồng nàn gối giao đầu với em
Chải hương tóc rối vào đêm
Nối bờ môi ấm dài thêm kiếp người
Hững hờ rêu chẳng rêu tôi
Hòn hoang tưởng giọt đơn côi rụng đầy
Chén buồn cụng với bóng mây
Giấc mơ lăn khỏi đầm lầy hóa rêu!

Lưu Xông Pha

NGHE NGUYỆT TRONG SƯƠNG

Bập bùng lửa cháy lên đêm
Bóng trăng nguyên thủy xanh em nguyệt tà
Cúi chùng một đoá hằng nga
Xé toang lụa mỏng đi qua kiếp người

Nụ quỳnh vừa thắp tinh khôi
Đón sương trắng cả vành nôi dậy thì
Ai đem gió cúc nhu mì
Trải lên lụa mộc nghe rì xanh non

Em còn son ta còn son
Phủ nhau một lớp bụi mòn chiếu chăn
Hạt mưa xưa chín mùi rằm
Cạn trăng đắm một nguyệt cầm trong sương!

Huỳnh Thị Quỳnh Nga

KHAI BÚT ĐẦU NĂM

Ba mươi chưa phải giao thừa
Nên phơ phất những cơn mưa ướt đầu
Đắm mình trong cuộc bể dâu
Thấy rồi ta thấy một bầu rượu ngon

Có con chim hót véo von
Sáng mùng một tết trời còn đầy sương
Bay bay những giọt vô thường
Phải chăng phía trước con đường phù du

Em đi xa lắc mịt mù
Sao nghe trong gió tiếng ru tình nồng
Mùng hai em ở bên chồng
Còn ta ngồi với một dòng sông sâu

Mùng ba tết cũng qua mau
Cơn say chưa dứt rượu bầu đã khô
Thì thôi khai bút làm thơ
Thả vài con chữ đến bờ tịch nhiên…..

Hoàng Anh 79

NGUYỆT MÚC HỒN

Rằm ơi
Nguyệt múc hồn đầy
chén quỳnh
Trăng
rót. giọt ngây
giọt mềm.
Nghe từ
hương thổ êm. Êm
lời thương thảm trải
chín thềm rộ hoa.
Nét hồng
thơ gởi quần thoa
chút tình mộ ái
yên hà tịnh không(!)
Mai lên thăm xứ vân mồng

hay đi
chỉ cậy trông
hạnh đào…

Đức Phổ

LỜI CHO ĐÓA SEN HỒNG

Em băng qua đêm tối
Em vụt khỏi bùn nhơ
Mang hình hài vô tội
Mỉm nụ cười thánh thơ!

Tôi lặng nhìn kinh ngạc
Hồn run rẩy phút giây.
Bài thanh ca Em hát
Lừng sáng hồng quang bay…

Ồ. Đóa sen hồng tươi
Em thoát lìa mê chấp.
Hoa tâm Phật không lời,
Bung nở trời diệu pháp.

Trần Thoại Nguyên

MẶC NHIÊN

Nếu đem lục bát ra phơi
Mặt trời sẽ đọc những lời điêu ngoa
Ngẫm ra đâu cõi ta bà
Chỉ là quán trị người ta tựa đầu

Sớm vò mấy khúc hà đâu
Thấy em hư thực khuyết cầu sương mai
Mặc nhiên áo gấm khuy cài
Mặc nhiên nhung lụa trang đài khoá then

Này em nâng cánh hồng sen…

Dung Thị Vân

THÁNG BA ƠI

Xuân vừa qua cửa tháng ba
Rộn ràng hoa cỏ đã ngà ngật hương
Se se sớm một làn sương
Mùa nắng mật đã biếc hường mắt môi

Tháng ba là tháng ba ơi
Ta nghe nụ phượng bung chồi trong cây
Rạng hồng nở những áng mây
Mùi thơm ngọn gió uống say hoa vàng

Tháng ba trời đất minh mang
Câu thơ cháy ngọn điêu tàn lửa yêu
Nhớ em suốt mấy phương chiều
Nghe từng hơi thở cũng thiu thỉu buồn

Tháng ba mùa gạo ven sông
Thắp trời hoa đỏ dối lòng người đi
Búp bàng xanh lửa xuân thì
Như là muốn nói điều chi với người

Tháng ba em và tôi
Nụ hôn thơm cả muôn đời xưa sau

Vương Phạm Tâm Ca

Quán Thơ Hư Vô 415



HẾT NỬA ĐỜI MỚI BIẾT ĐẮM SAY NHAU

Ta đã lãng phí đời nhau một nửa
Một nửa đời sau còn được bao lâu
Thì em hãy vì ta như đóm lửa
Đốt cháy cả trần ai để bạc đầu!

Cho em biết tình yêu là hung bạo
Là bão giông theo mỗi tiếng thở dài
Dù ta có tan vào đêm cùng tận
Em vẫn nồng nàn như đang sớm mai.

Chưa hết trăm năm để thành người lạ
Em nửa đời như thể mới hôm qua
Vẫn hừng hực nhịp tim trong lồng ngực
Vụt cháy bùng theo vạt áo lụa là.

Còn vẳng tiếng em từ cơn mê hoặc
Lời cuồng say tựa những đợt sóng gào
Ta đã có một thời tình thất lạc
Hết nửa đời mới biết đắm say nhau…

Hư Vô

ĐƯA VÕNG NGÀY XUÂN

Võng êm tình tự ngày Xuân,
Đong đưa hạnh phúc trăm lần yêu thương.
Rót lên từng sợi vấn vương,
Tuổi thơ ngà ngọc mùi hương dậy thì.

Thủy tinh nắng mới trên mi,
Nhởn nhơ chân bước, tình si ai chờ…
Đong đầy thêm những ước mơ,
Mùa Xuân má đỏ bên trời trong xanh.

Anh về gieo hạt mộng lành,
Nụ cười chúm chím trên vành môi thơm.
Yêu nhau từ buổi sớm hôm,
Một đời chẳng đủ tay ôm không vừa.

Xuân về, lại hỏi về chưa?
Tóc xanh bỗng chạm bạc mầu thời gian.
Ngày Xuân lắng đọng lòng trần,
Võng đưa ngày mới tâm thân an lành.

trầnthịminhchâu

NỒNG NÀN MƯỜI HAI

Gió se chiều muộn
rớt lạnh tàn năm
ngân dài nỗi nhớ
thả sầu thinh không.

Một thời đuổi bóng
phớt cuộc tình theo
én trùng dương sóng
xô đời dạt xiêu.

Mùa Đông choàng ấm
ngọt mềm môi thơm
giọt suy tư đắng
vết thương lăn tròn.

Phố chìm vào mộng
em niềm mơ hoang
sủng ân cõi thế
mười Hai nồng nàn!

Nguyễn Nguyên Phượng

THƯƠNG NHỚ TRẦU CAU

Sóng đôi như cá bạc đầu
Ai têm cánh phượng cau trầu kết đôi
Thắm duyên từ thuở yêu người
Bên núi lỡ – phía sông bồi ai hay.

Bến quê con nước vơi đầy
Bước chân phiêu dạt dấu giầy long đong
Đời người sóng bủa mênh mông
Trầu cay từ buổi lọt lòng mẹ cha.

Khi tình xếp lá ngây thơ
Tiếng ru đã vắng câu hò về đâu
Giàn xưa xanh ngát liếp trầu
Hương cau ngây ngất quyện màu khói sương.

Quê người có lúc chiều buông
Sáo qua sông tiếng kêu buồn lẻ loi
Tôi ơi từ buổi xa người
Trầu cau đã cạn hết lời nhớ thương.

Nguyễn An Bình

CHÚT ƠN TÌNH THÁNH NỮ

Từ cõi nào rất lạ
Đến hẹn giữa mùa nhau
Tôi đã đời lữ thứ
Em một thời tiểu thư

Ngỡ như mùa sắp cạn
Ngày vẫn đầy sắc hương
Nụ cười em biếc ngọc
Gói nỗi buồn mang đi

Tìm nhau trong mộng mị
Đêm dư thừa nhớ nhung
Em đã là thánh nữ
Giữa mùa tôi tục trần

Cõi diệu huyền em tới
Những nẻo đời biếc xanh
Tìm nhau trong ngõ tối
Lòng đã đầy bao dung

Chút ơn, tình thánh nữ
Giữa vô ngần bão dông
Bụi hồng tôi trước gió
Tình em hoài mênh mông.

Trung Chinh Ho

GIAO MÙA

Ta đứng bên trời ngong ngóng đợi
Mùa xuân lừng lững bước qua đời
Lá vàng rơi rụng thềm nhung nhớ
Khẽ nhặt tình ai lặng lẽ rơi

Em đến rồi đi sầu ở lại
Nỗi buồn hóa thạch phủ hồn thơ
Bến đời ai đứng chờ mê mải
Khoảng lặng vô hồn chôn giấc mơ

Ta trả cho em một nỗi buồn
Chín buồn còn lại hóa mười thương
Em về giữ cả mười thương đó
Để mãi lòng ta trọn vấn vương

Đêm bỗng thấy dài hơn tưởng tượng
Làm sao dỗ giấc mộng hoang đường
Nghĩ gì khi cạn dòng suy tưởng
Nhắm mắt quên đi những chán chường

Dẫu biết tình yêu luôn tuyệt diệu
Đời người chỉ tựa áng mây trôi
Ngắm trời lòng chợt rưng rưng hiểu
Giọt lệ ngày nào em đánh rơi

Ninh Tran

SƯƠNG CHIỀU CỐ QUẬN
(Gửi Thục Uyên)

Ta có những đêm sầu cố quận
Chong đèn ngồi nhớ buổi long đong
Hỡi ơi! con nước xa bờ ấy
Còn rớt ven sông mấy giọt buồn!

Muốn hỏi bên kia trời viễn xứ
Đường chiều lặng lẽ cuối chân mây
Xuân qua đã mấy mùa rong ruổi
Sao vẫn hồn vương gió ngập đầy…?

Nằm nghe tuyết phủ bên trời rộng
Bên này- lòng cũng giá băng thôi
Núi chẳng xanh cây, chim chẳng đậu
Còn sá chi đất Mẹ, quê người…

Há lẽ chúng mình như lữ khách
Có cố hương không một lối về
Lỡ một lần xa là vạn dặm
Mỏi mòn từng nỗi nhớ thương quê.

Đã bước chân đi vào mê lộ
Là biết đi vào cơn biển dâu
Bên sông chưa thấy hoa quỳ nở
Đã thấy sương pha bạc mái đầu…!

Châu Ly

CÙNG ANH UỐNG NGỤM GIAO THỪA

Cũng là tháng chạp tinh khôi
Và sương như áo mỏng ngồi trên cây
Chở nhau về trú đêm này
Nắng lên hắt một bụm mây. Ra đồng

Sắc trời đã hóa hư không
Hỏi cô én nhỏ phải lòng ai chưa?
Cùng anh uống ngụm giao thừa
Nhắc em kịp nhớ. Khi vừa vặn quên

Dịu dàng giấu một cái tên
Vào trong đôi mắt tháng giêng trong ngần
Nụ hồng ai để trước sân
Và xuân lấp ló về lân la ngồi

Mai Tuyết

YÊU NGƯỜI

Yêu người ta đã yêu người ấy
Yêu cả trăm năm cả nghìn năm
Vẫn chưa thấy đủ nên ta đã
Viết vào khuôn trăng một ánh rằm

Câu thơ ta viết trong như nước
Để đẹp nhân gian một nụ cười
Chẳng phải Hằng Nga chẳng Chức Nữ
Chỉ là em em của ta thôi

Em cũng như ta chỉ là cỏ
Là mây trôi là nước giang hồ
Trên đỉnh non cao vầng nguyệt quế
Ngó thiên đường chỉ thấy hư vô

Yêu người bằng trái tim thơ dại
Như người xưa yêu cả lối về
Yêu đến độ trái tim cháy lửa
Dẫu tro tàn chẳng hết si mê

Câu thơ ta viết xanh màu lá
Vào khuôn trăng em rất thiệt thà
Có nụ cười hiền ngoan của cỏ
Có một đời mưa nắng thiết tha

Yêu người ta chỉ yêu người ấy
Hơn cả trăm năm cả nghìn năm

Vương Phạm Tâm Ca

Quán Thơ Hư Vô 414



DÃ QUỲ VÀO XUÂN

Cánh dã quỳ mong manh như lụa
Trên tóc em gầy vai áo xưa
Của những mùa xuân đang trở lại
Cho dài bóng lá biết tương tư.

Thềm cũ miên man hồn cuối chạp
Chập chờn theo mỗi bước chân tôi
Chỗ có em ngồi phơi dáng nắng
Như còn óng ánh dấu son môi!

Em suốt đời vẫn là chiếc bóng
Hoá thân vào một cõi dung nhan
Thì tôi cũng có lần quờ quạng
Trên môi em để biết hoang đàng.

Cho tóc còn thơm tho mùi Tết
Dã quỳ như thể mới tầm xuân
Mà em tựa hạt sương tan chậm
Không có trăm năm cũng một lần…

Hư Vô

MÙA XUÂN TRONG HY VỌNG

Xuân còn lãng đãng bên khung cửa,
Lòng đã vàng theo với hoa mai.
Có phải kiếp sau mình gặp lại?
Thì một đời gọi mãi tình nhân.

Đất trời gió bụi bao chuyển vận,
Mây xám buồn giăng với nhân gian.
Rót chén trà thơm xin cùng nhấp,
Để lại tình đời chữ bình an.

Xuân vẫn ở đây chẳng muốn tàn,
Chỗ ngồi còn ấm đợi sương tan,
Mặt trời thôi khóc, niềm hy vọng,
Ta gặp lại nhau ấm tình nồng.

trầnthịminhchâu

NẾU NHƯ…

Nếu mở mắt chỉ thấy toàn bóng tối
Thì khác chi ta một kẻ mù lòa
Nếu xuân về quay mãi guồng tơ rối
Thì khác chi đông lạnh lẽo mưa sa

Nếu câu hỏi không có lời đáp trả
Thà làm rêu ngồi trên đá lặng câm
Nếu yêu thương chỉ đầu môi chót lưỡi
Thà làm chim ca hát giữa cánh đồng

Phố, phố vắng như hành tinh hoang vắng
Người, người trôi xa lạ khuôn mặt người
Khi tay chạm đến kiệt cùng vực thẳm
Nơi đáy sâu thiếu hơi ấm tình đời

Những ký ức nhắc giấc mơ tan vỡ
Muôn kiếp dường sẽ mãi vậy mà thôi
Hết sớm tan, chiều đi, đêm đen tới
Mùa gối mùa, tháng gối tháng. Lặng trôi…

Nếu nụ cười, nước mắt là mộng cảnh
Nếu buồn, vui cũng chỉ thoáng phù vân
Sao lòng phải day dứt cùng khổ luỵ
Nhủ lòng mình sống trọn một ngày xanh

Thiên Di

XUÂN MUỘN

ơi em
ngày đã qua rằm
ơn trời
cho nụ tơ tằm đơm hoa.
hẹn thề trải mấy can qua
thương xuân trổ muộn mùa xa biệt mùa.

ơn đời
còn tiếng dạ thưa
ơn em
dành chút tình thua thiệt tình.
mai ngày cưỡi mộng về dinh
mời em cạn chén nhục vinh kiếp người.

anh về
sắm chiếc gương soi
mình chung đôi
với bóng đời xế tan…

Đức Phổ

NGÀY XUÂN QUÁ VỘI

Thế rồi xuân cũng vội
Trôi qua lòng hoàng hôn
Vàng hoa chiều tiếc nuối
Rơi như giọt lệ buồn

Hình như em cầm giữ
Mấy mươi mùa xuân tôi
Hình như em vừa thả
Tình xuân tôi bên trời

Tôi hóa thành chiếc lá
Vàng suốt một rừng xuân
Em ướm lòng hương cũ
Chưa nguôi niềm lãng quên

Ngày xuân qua quá vội
Lòng chưa kịp giao thừa
Có người thay áo mới
Thầm nhớ mùi hương xưa

Tình em vàng hoa cúc
Từ buổi nguyệt chưa rằm
Tôi một đời nở muộn
Nở muộn hoài trăm năm.

Lê Văn Trung

GIẤC MƠ NÀO MẶC CẢ ĐƯỢC HƯ VÔ

Là giọt lệ không đan thành nước mắt
Nụ trên môi mà nhụy khép trong hồn
Con sẻ nhỏ trên đường biên hiu quạnh
Ngó mây trời bằng đôi cánh hoàng hôn

Là hơi thở nép mình vào trôi giạt
Bước miên man còn vướng sợi tơ hoài
Âm huyết lạnh tự trầm trong khúc hát
Sonate chiều lơ lửng nhịp tàn phai

Ngọn cỏ úa nghiêng mình hôn mặt đất
Nghe bàn chân kể lể chuyện lưu đày
Đàn kiến mỏng đi về trong sương lạnh
Giữa điêu tàn hương rụng lá vàng bay

Từ cõi nọ đã bộn bề trống rỗng
Chén mênh mông đong từng giọt mơ hồ
Thì tôi hỡi giữa thiên đường hoa mộng
Giấc mơ nào mặc cả được hư vô

Bờ tịch mịch cổng huyền xưa khép mở
Nhánh lau gầy cõng gió với mông lung
Tiếng chim mọc phía bèo tan nước vỡ
Một âm rung thiêu cháy cả vô cùng…

Sơn Nguyễn

XUÂN VỀ

Khẽ thôi,
bước khẽ
thôi người

Nghe mùa
để dáng
bên đời sáng nay

Dịu dàng
tươi thắm
sắc mai

Muôn hoa rộ nét
mãn khai,
xuân về…

BT Áo Tím

NHỚ QUÊ

tôi ngồi với bóng tôi đây
ngọn đèn bạch lạp chảy nhầy nhụa đêm

lần tay đếm cả bao diêm
giao thừa tôi với mình ên. tôi và

nhớ chi là nhớ. chu choa!
nhớ mẹ nhớ bà. nhớ bố nhớ ông…

chắc con Trang cũng lấy chồng
mình đi biệt dục đã không tin gì

con chó mực biết giờ đây
mình về nó có nhớ này nữa không?

nhớ gì. nằm nhớ phông lông
nhớ tùm lum hết mà không nhớ gì

gần sáng rồi thôi ngủ đi
nhắc mình thế. lại nằm lì. thở ra

nhớ tháng chạp mấy luống hoa
dướng dương vạn thọ mồng gà trổ huê

tết nghèo nhưng ấm ám quê
mấy sắp nhỏ cứ đi khoe lì xì

trở mình nghe giấc thiên di
tết sum họp được mấy người tha hương?

tôi nằm/ngồi gác trọ vuông
ước gì ngủ giấc luông tuồng cho xong

vậy mà đêm não đi rong
ngược về quá khứ cho lòng nhểu ra

cây đèn bạch lạp thêu hoa
mắt người mắt phố nhòe ra vô cùng…

Trần Thanh Dũng

CẢM NHẬN CUỐI NĂM

Ô kìa,
những hạt mưa sa
bay qua
vẫn bay

Nỗi nhớ nào đang lay
trên từng xác hoa gầy

Ngày níu theo ngày
Đang bỏ ta
Với ta bà
Nhìn theo
những dấu chân xa..

Trung Chinh Ho

Quán Thơ Hư Vô 413



LẠC LỐI VỀ

Tôi về như thể hồn Lưu – Nguyễn
Lối xưa lạ lẫm tự bao giờ
Trăm năm chưa dài hơn nhịp thở
Thì làm sao đuổi kịp cơn mơ!

Mà em từ thuở quên hò hẹn
Chốn cũ hoang tàn những dấu chân
Của người lữ khách không chỗ trọ
Có lần bước vấp bóng tình nhân.

Núi còn không hay lời đá gọi
Em chắc gì đã biết tôi đau
Vết thương dẫu có liền da thịt
Trong tim vẫn rát buốt cồn cào.

Tôi về như thể người đi lạc
Vào cõi nhân gian chịu nhục hình
Chân trần dẫm xuống chùm gai nhọn
Còn nghe loạng choạng cuộc phù sinh…

Hư Vô

CƠN MÊ
Thân tặng Nhứt Lang

Tìm đâu một lối đi ra,
Quanh co cũng mãi lòng va nỗi sầu.
Môi son chợt bỗng nhạt mầu,
Cuối năm buồn hỏi Tết đâu chẳng về?

Thôi thì gió bụi cơn mê,
Tử sinh chia cắt lòng tê tái lòng.
Đêm khuya bên ngọn đèn chong,
Như người thấp thoáng, nhớ vòng tay ôm.

Chiều về nhìn ánh sao hôm,
Gió Xuân se lạnh còn thơm hương tình.
Khoác vào áo lụa hoa xinh,
Soi gương vẫn thấy bóng hình đôi ta.

Chuông vang tiếng nhạc lời ca,
Cuộc đời không thật như là trong mơ.
Bên này xin gởi bài thơ,
Bên kia đón đọc duyên tơ vẫn hồng…

trầnthịminhchâu

LỜI CUỐI NĂM

Em à sa mạc hoa đắt
dành dụm chút vì tương lai
mà em thường hay lãng mạn
ngó trời vạn đóa hoa mây

Đừng ngây người ra đứng thế
kẻo mà thừa thãi đôi tay
giẻ đây lau chùi nhà, bếp
giúp anh dọn dẹp nơi này

Thôi chả thêm quần áo mới
tết chỉ vài ngày loay hoay
môi em không cần son đỏ
đi đâu tô vẽ lông mày

Phiền em ngồi yên một chỗ
đừng viết thơ tình cho ai…

Diệp Hoàng

KHÚC CUỐI ĐÔNG

Một ngày ngọn gió di cư
Thổi ràn rạt xuống hồn từ đêm qua
Se lòng lá cuộn bâng quơ
Cây co ro lạnh ngọn khô phơi mình.

Một ngày ngọn gió vô tình
Tôi ơi thân phận tội tình gì không?
Em cùng tôi chạy long đong
Kiếp tằm có nhả tơ lòng ngày sau.

Một ngày ngọn gió hư hao
Về miền xa thẳm ai nào đón ai
Phiêu bồng ngọn cỏ chiều nay
Tình còn nán lại chút nầy đó thôi.

Một ngày ngọn gió mồ côi
Tráo bao thân phận mảnh đời phù hoa
Nhạn bay khắp cõi giang hà
Bỏ tôi ở lại bên bở tử sinh.

Một ngày ngọn gió trở mình
Cuối năm cứ ngỡ bóng hình người xa
Một cơn mưa muộn trôi qua
Cánh hoa đào rụng la đà riêng tôi.

Nguyễn An Bình

MẤY DÒNG XUÂN GỞI BẠN
Tùng cúc lưỡng khai tha nhật lệ – Đỗ Phủ

Nửa phía biển dạt trôi…miền vọng nhớ
Tan tác chiều chia biệt bởi vì đâu
Nắng Cali chập chờn tầng ngất phố
Những bông li rụng trắng dưới chân cầu.

Áo tình em cuốn mê đời phiêu bạt
Giảng đường xưa Cường Để giữ mà thương
Mộng bình nguyên bên trời chất ngất
Một nhành mơ phất gọi nấy nẻo đường!

Thơ ta đọc vỉa hè run rẩy gió
Nhà Tây Hồ đằm ngọt cọng rau tươi
Về Phú Nhuận ngã tư đời đứng ngó
Sóng ưu tư lên chờn chợn mặt người.

Em đừng hỏi tuổi xanh pha sợi bạc
Hỏi này sông thả lá đợi chờ Thu
Như thuở ngu ngơ cầm nhầm Thạch Thảo
Tìm thấy nhau cuối bến lạ sương mù?

Giọt thơm đắng Sài Gòn năm tháng tận
Bạn bè ta mây trắng lãng đãng trôi
Rưng hồn quê Cúc vàng thơ Đỗ Phủ
Mộng hoài hương da diết Sài Gòn ơi!

Nguyễn Nguyên Phương
Cuối Chạp, Canh Tý 2021

MÙI HƯƠNG VANI

Tôi đi ngang qua khu vườn lá non
Buổi sớm mai. Nghe tiếng chim thơm mùi cỏ biếc.
Nghe giọt sương vừa kể câu chuyện mùa xuân…

Nghe cánh gió đậu lại môi cười.
Tôi nhìn thấy. Nàng răng đen
Mắt một mí!

Tóc xoăn như chiếc bắp cải xanh
Đôi mắt như viên bi ngây thơ. Nàng trong hình hài cô lọ lem hiện đại
Tôi mãi mê ngắm nhìn. Tôi ước tôi cũng giống nàng.

Ước tôi được như nàng. Trong vắt
Ngoài kia những cụm khói như sóng
Tràn qua ký ức tôi. Rụng mùi hương vani!

Huỳnh Thị Quỳnh Nga

HƯƠNG XUÂN

sáng nay thoáng một nụ hoa vàng
Sau chòm lá biếc sương chưa tan
Chú chim sẻ nhỏ reo thánh thót
Rót giọt nắng mềm… Ô! xuân sang

Xuân đến nhẹ nhàng như giấc mơ
Ta nghe ấm lại một hồn thơ
Đất trời đang độ mùa giao hưởng
Hoa lá cựa mình, đẹp mgẩn ngơ…

BT Áo Tím

TỰ NHIÊN

Tự nhiên thấy mình đã già
Thấy xuân trẻ quá sắp qua tết rồi
Tự nhiên mồ côi tiếng cười
Hiếm hoi như thể ba mươi trăng về

Tự nhiên thương lắm miền quê
Thương bờ lau trắng triền đê bồi hồi
Tự nhiên chỉ tự nhiên thôi
Mà nước mắt mặn trên môi nhớ thầm

Tự nhiên xinh một đóa rằm
Cài trên ngực thuở thanh tân xuân thì
Tự nhiên ai đó trồng si
Trổ cành vươn nhánh mỗi khi đông tàn

Tự nhiên nhớ bến đò ngang
Đưa người buổi ấy để ngàn chiều đau
Tự nhiên tóc lại đổi màu
Như là thương nhớ rối nhàu mây bay

Tự nhiên muốn nghe tim say
Tự nhiên ghét thế gian này ghét em

Vương Phạm Tâm Ca

ANH YÊU EM MÙA XUÂN

Anh yêu em mùa xuân
Hoa nắng hồng tình nhân
Áo xuân choàng hương sắc
Trải nhạc lừng bước chân.

Tay trong tay tình mơn
Gió dịu dàng môi thơm
Hoa bướm vờn giậu biếc
Yêu tha thiết trong hồn!

Mùa xuân cỏ non xanh
Lăn tròn em với anh
Cây hồng hào da thịt
Chim hót reo trên cành

Mùa xuân đẹp đường cong
Xanh núi rừng biển sông
Cuộc đời ly rượu mạnh
Mùa xuân chín say lòng!

Nầy cành mai vàng thắm
Nầy là cành đào yêu
Muôn hoa xuân sắc thắm
Anh yêu em! Anh yêu!

Mùa xuân! Anh yêu em
Đất trời lạ mà quen
Tình phút giây vĩnh cửu
Trong lòng Mẹ Thiên Nhiên!

Anh yêu em mùa xuân
Máu rạo rực trong thân
Dù đêm xuân trăng khuyết
Vẫn tình nồng ái ân…

Trần Thoại Nguyên

Quán Thơ Hư Vô 412



TRĂM NĂM ĐÁ CŨNG BẠC ĐẦU

Trăm năm đá cũng bạc đầu
Một thời xanh tóc có lâu lắc gì
Vậy mà em vẫn bỏ đi
Nhẹ nhàng như cánh thiên di lạc đàn.

Dẫu là thủy mặc phù vân
Thì tôi cũng đã một lần chiêm bao
Thấy em thổn thức xôn xao
Đêm chong đèn xõa tóc vào thiên thu.

Bóng em như thể mộng du
Phất phơ ngang cõi mịt mù trống không
Chỗ tôi lơ lửng bềnh bồng
Hồn treo ngược sóng giữa dòng nhân gian.

Tóc thề rũ xuống dung nhan
Đá trăm năm còn ngỡ ngàng đó em
Để nghe giọt lệ dài thêm
Nhỏ vào thương tích vết đêm chưa lành…

Hư Vô

TIẾNG CƯỜI ĐẦU NĂM

Cho đời một nụ cười tươi,
Bước chân lên dốc, mưa rơi- tiếng cười.
Gói thêm đây cả tình tôi,
Đôi chân xuống dốc có trôi buồn phiền?

Mệt nhoài đời sống triền miên,
Rũ đi cho nhẹ để lòng vô ưu.
Anh đong tuổi mới phù du,
Đêm say cuống quýt mây mù cũng tan.

Nhận thêm một tuổi bình an,
Tiếng cười vút tận trăng rằm đầu năm.
Nụ hoa ngày mới nảy mầm,
Thắp thêm hy vọng trong trầm hương thơm.

trầnthịminhchâu

THƯƠNG EM LÀN TÓC NGÃ THEO BÓNG CHIỀU

Cuối năm lật quyển sổ đời
Nợ sao là nợ ngút trời mây luôn
Nợ café quán bên đường
Nợ cô bán rượu cộng dồn mấy trăm

Nợ gần tới nợ xa xăm
Nợ tiền vay nóng ngân hàng lãi cao
Thưởng lương chẳng được là bao
Bàn thờ trống hoắc gió vào nhà không

Tết như có bão trong lòng
Túi to nhưng chỉ mấy đồng nhỏ nhoi
Siêu thị là để xem chơi
Em đòi mua váy thì thôi cười trừ

Bạc tiền như mớ phù hư
Nghèo trong tiền kiếp thiên thu vẫn nghèo
Gió đưa sóng đẩy dạt bèo
Thương em làn tóc ngã theo bóng chiều

Ghét ta cái gã chơi liều
Yêu em chỉ một yêu nhiều nhất thôi
Rượu nồng ta uống mềm môi
Nghèo chơi mút chỉ ai chơi hơn mình!

Hoàng Anh 79

CUỐI NĂM TRÒ CHUYỆN VỚI THÚY KIỀU

Mười lăm năm, phận đàn bà
Em như bèo bọt cứ va vấp tình
Tiền Đường sóng nước lênh đênh
May sao còn lại bóng hình cố nhân!

Hoa tan, ngọc nát bao lần
Trái tim vẫn đỏ, chưa phân hủy lòng…
Tài hoa chi rứa hóa công?
Một khúc bạc mệnh vận trong nghê thường!

Có đi qua nỗi đoạn trường
Mới tin tài sắc ấy thường đớn đau…
Cuối năm Qua đứng bên cầu
Nhặt điêu linh Bậu mà cau mặt buồn…

Ước gì đất hóa thiên đường
Em bay lên với chín thương, mười chờ
Lầu Ngưng Bích chỉ còn thơ
Mùa xuân én liệng, sầu xưa quy hàng…

Trần Dzạ Lữ

NỤ TÌNH NGUYÊN XUÂN

Tình nhau vừa tháng chạp
Lòng đã vội giao thừa
Nôn nao mùi áo mới
Xuân đã về hay chưa?

Mùa ơi đang hàm tiếu
Anh mơ tình mãn khai
Nở vào nhau em nhé
Vàng thắm nụ hoàng mai

Em? Hay là chim én
Bay vào anh. Trời xanh
Trăm năm còn hò hẹn
Một nụ tình nguyên xuân.

Lê Văn Trung

DẤU YÊU

Em hãy cứ là em như thế mãi
Cho tôi yêu từ buổi gặp đầu tiên
Đôi mắt đó hớp hồn ai mê dại
Đã in sâu vào trí nhớ muộn phiền

Hồn nhiên quá rụt rè lần em đến
Lòng ngẩn ngơ tình thoáng chút ngọt ngào
Vui rộn rã ánh nhìn ai trìu mến
Chợt hiểu mình lòng chớm biết …nhớ nhau

Chỉ cười mỉm thế thôi em đừng nói
Buồn trong tôi cũng đủ để bay trôi
Đường gập ghềnh quanh co bao nhiêu lối
Đâu thể nào lạc lối mối tình tôi

Em cứ thế tung tăng mà đếm bước
Đóa hoa hồng xinh xắn rất dễ thương
Tôi lặng ngắm dáng ngoan hiền tha thướt
Yêu mất rồi lòng thổn thức vấn vương

Trong sáng lắm khiến tim ai lỗi nhịp
Dấu chân em khẽ chạm trái tim côi
Chầm chậm nhé để tôi còn đuổi kịp
Đẹp gì hơn hai đứa bước chung đôi

Tôi vẫn thích muôn đời em vui thế
Để lòng luôn âu yếm dệt vần thơ
Em trót đến mặc dòng đời dâu bể
Hương nồng nàn lưu luyến chở ước mơ

Luôn khép nép như loài hoa mắc cỡ
Lòng tôi say tình chớm nụ mỹ miều
Hình như thể tơ hồng se duyên nợ
Ta kết đôi đời trọn vẹn dấu yêu

Ninh Tran

QUA PHỐ!

Những chiếc ô màu đỏ
Che ngang bầu trời xanh
Những nụ hoa đón gió
Nghe phố rơi long lanh
*
Ta nhớ màu nắng mật
Trên tay người mỏng manh
Nghe những điều rất thật
Phía trái tim an lành
*
Chìa bàn tay em vẫy
Phố xá màu thiên thanh
Những ngày xưa còn đó
Vàng lên triền lá xanh
*
Nghe như từng ô nắng
Nghe góc phố đầy mây
Nghe gót chân xa vắng
Vàng xưa in dấu hài
*
Ta về mơ áo lụa
Bay trắng mùa đông xa
Những chiếc xe đạp nhỏ
Chở em vàng mùa hoa
*
Phố hay người em gái
Tóc mây bồng bềnh trôi
Ta nhớ người nhớ mãi
Nụ môi son rạng ngời!

Huỳnh Thị Quỳnh Nga

NHỮNG BỒI HỒI

Những mùa trụi lá
Những mùa trôi
Bao nhiêu nhung nhớ
Những bồi hồi

Sớm mai gió lạnh
Ừ Xuân đến
Ngày cứ qua nhanh
Vọng mãi phía xanh bờ

Tuổi hai mươi
Một lần và mãi mãi
Có và không
Chấm phá giữa cuộc đời

Xuân lại lên ngôi
Bao nhiêu ngày chia phôi
Vòng thiên lý
Trói buộc rồi.

Dụng Thị Vân

TINH KHÔI

Đêm vừa tan, gió thơm nồng vị biển
Ngày vừa lên trao vương miện mặt trời
Xa mênh mông, bóng buồm nâu lặng lẽ
Sóng dịu dàng hôn bờ cát khôn nguôi

Nhành rong dạt màu non non biêng biếc
Bụi xương rồng xao xuyến nụ hồng hoa
Muôn tia nắng lấp lánh vầng mây tuyết
Mảnh San hô phản chiếu mặt trời xa

Cứ như thể chưa bao giờ biển khóc
Và lòng sâu dấu mảnh vỡ thương sầu
Rặng liễu xanh chưa oằn đau cơn lốc
Biển tinh khôi, như tự thuở ban đầu

Kìa cơn gió thổi tung làn tóc ngủ
Cát lao xao ôm những vết chân trần
Tiếng biển gọi tình yêu trong hơi thở
Đón ban mai mở cánh cửa trời xanh

Thiên Di

Quán Thơ Hư Vô 411



MÔI XUÂN

Ngọt như đêm động hương quỳnh
Dáng em trổ mã dậy hình tượng xuân
Môi non chúm chím ngập ngừng
Bỏ tôi chết đứng nửa chừng chiêm bao.

Từ trong lụa gấm tơ đào
Chồi non lộc biếc còn lau lách buồn
Chỗ em đánh rớt mùi hương
Hoa cau vụt nở cùng đường tận tôi.

Áo bay kín một góc trời
Để em che giấu nét môi xuân thì
Theo từng mỗi bước tôi đi
Chân xiêu hồn lệch cũng vì yêu em.

Mùa xuân như thể dài thêm
Tóc em thả xuống chông chênh phố phường
Tôi còn một chỗ náu nương
Trên môi em đã hoang đường từ khi…

Hư Vô

SANG NGANG

Tôi chưa sang ngang
Sao anh con đò đã rẽ bước về thênh thang chiếc bóng
Gió trăng phai lòng
Hay chưa từng có sợi tóc bay vào riêng nhau

Tôi đâu sang ngang
Nụ cười ai vội vắt qua đôi mắt có chiếc lúm nồng nàn
Hồn anh về mơ màng
Giấc mộng đắp vào những tiếng nấc chia ly

Đã đi qua con nước lớn ròng chẳng còn đứng đợi một dòng sông
Đã đi qua chiếc cầu đâu bâng khuâng ngày về bến đợi
Con sáo có sổ lồng
Mà đoạn đường trời loang lổ mấy mùa trăng
Tôi gom góp thật thà
Đợi anh cất tiếng bậu đi ra

Ai đã gieo dọc ngang những mùa lớn ròng không hạn định
Để đêm chờ nghe gió bấc rêu chân
Ai đã dạm hỏi những lần sóng gọi
Lúc tạ từ dâng cả chuyến đa truân.

Lê Thị Tuyết Lan

QUÁ GIANG

Thương hồ tôi quá giang tôi
Bán mua ngọn gió mồ côi trên đồng
Níu thuyền xin hỏi dòng sông
Biết đâu vơi cạn sâu nông tim người

Mây trôi mà nước cũng trôi
Cánh chim như thể đang rơi xuống chiều
Em về gom hết thương yêu
Đốt thành tro bụi bao nhiêu chân tình

Có mùa đông vừa quyên sinh
Tự mình mưa gió khóc mình tang thương
Quá giang chiều nỗi đoạn trường
Thương vay khóc mướn bên đường mình tôi

Vương Phạm Tâm Ca

CUỐI NĂM VỀ QUA DÒNG SÔNG CŨ

Ta lại về mang nỗi nhớ một mùa đông
Mưa cuối năm chợt đan trên dòng sông cũ
Sóng trường giang dập dồn thành cơn bão lũ
Bão dậy trong lòng hay khuất tận khơi xa.

Khói chiều hôm ta nào thấy bóng quê nhà
Nhớ làm sao chuyến phà nhiều năm trước
Có con đò sang sông một ngày ngược nước
Áo trắng người bay không thấy nẻo quay về.

Đâu tiếng hát câu hò rộn rã một bến quê
Ừ có lẽ lòng mình còn phơi đầy trăng cũ
Sông vẫn hát khúc tình ca như lời nhắn nhủ
Men rượu cuối năm sóng sánh cả đời mình.

Chén hồ trường uống chưa kịp lúc bình minh.
Tuổi thanh xuân đã thoảng qua như giấc mộng
Bỏ lại sau lưng những nốt trầm thầm lặng
Bao bộn bề trong tiếng lạc ngựa long đong.

Bông cải cuối mùa có vàng dưới mắt em trong
Sao chất chứa ngày xưa kiếp người đầy dâu bể
Không níu được khi tình mất đi cội rể
Chén rượu rót tràn ta khóc một dòng sông.

Nguyễn An Bình

CÒN NHỮNG CÁNH MAI RỪNG

Hẹn mai kia xuống núi
Thôi không thèm làm thơ
Ngựa xe như mắc cửi
Ngày vui đâu hững hờ!.

Tìm quên con hươu lạc
Lá rơi chiều phong thu
Tìm quên ngày cố quận
Mây và sương xa mù.

Về nghe con sóng vỗ
Chuyện tình dài trăm năm
Về nghe đêm biển hát
Gió ru đời mặn nồng…

Nhủ lòng mai xuống núi
Sẽ không thèm làm thơ
Phố vui như ngày hội
Niềm riêng ai mà ngờ…

Núi đồi che bóng gió
Đất trời như vào xuân
Cánh vàng đua nhau nở
Sắc vàng ươm ven rừng…

…Câu thơ như sợi tóc
Rớt giữa rừng thu phong
Tay săm se sợi tóc
Bỗng dưng mà nao lòng…

Châu Ly

NẺO VỀ

Về hong lại bếp mùa đông
Sợ chiều sương ướp cõi lòng lạnh căm
Vòng tay nhớ một chỗ nằm
Lẻ loi chiếc bóng đêm rằm không trăng

Về ru lại chút tình Xuân
Cùng đi hết cõi phù vân đang chiều
Còn như hạt nắng trong veo
Vừa tan cơn mộng về treo bên đời

Xin thôi đêm trắng ngậm ngùi
Đan tay chung giấc ngủ vùi trong nhau
Còn trên sợi tóc bạc màu
Rưng rưng nhớ thuở ban đầu tìm nhau…

Nguyễn Sông Trẹm

CÕI THƠ

Bài thơ mở cõi vô cùng
Vô ngôn vô ngữ vào không dâng Người
Bài thơ se lạnh gió đời
Là trong ánh sáng đã ngời bóng đêm
Bài thơ chấm lửng tặng em
Là trong ly rượu bỏ thêm chút đường

Hương đời ẩn mật khói sương
Ngổn ngang đôi chút đoạn trường mà thôi

Riêng
bài thơ viết cho tôi
Nằm trong tiếng khóc chào đời…
kiếp sau.

Sơn Nguyễn

HỎI EM…

Chưa từng quen, em trách chân tình không.
Nặng lắm tuổi, đời nghiêng câu bóng xế…
Ta với em, ở hai bờ thế hệ.
Giữa dòng ngăn, cân nhắc một nghiệp cầu…
Chờ đến nhau, thì cũng đã bể dâu.
Mắt rõ thấy, tai đủ nghe dư luận…
Môi biến thái, sợ nụ cười dị ứng.
Chỉ mếu xuôi, sau những lúc pha trò…
Đẹp như mơ, như mơ gặp hẹn hò.
Khiến cõi thực bắt tim ta bối rối.
Đường, ong, bướm đi, về dìu dập lối,
Trách hờn chi nhau, lỡ cuộc phong lưu…
Bảo rằng đau, có sỏi đá rằng đau,
Bảo hạnh phúc, có cỏ hoa hạnh phúc…
Tìm được mối mở đầu qua kết thúc,
Hiểu dùm cho hậu quả của nguyên nhân…
Chuyện hợp ly, ly hợp, sẵn duyên phần.
Tâm muốn động, đất, trời nào muốn động…
Lúa quặn hạt, lúa sẻ chia sự sống,
Người quặn lòng, người níu khổ theo người..
Ta mấy mươi, và em sắp mấy mươi.
Yêu hay ghét, buồn hay vui trăng, gió…
Em giấy trắng, mà mực ta xanh, đỏ,
Viết gì lên, ảo tưởng xuất thần kỳ .
Vẽ gì lên, ảo ảnh lộ hiển vi…
Này ảo mộng, – Cửa Thiên đàng mở, khép!?.
Ta, dã thú rảo mòn thung lũng hẹp.
Chợt giật mình, quay nhớ khoảnh rừng quên
Em núi, đồi, sao chẳng thích gọi tên?!?!.

Đặng Triều

ƠI MĐRĂK

Phố Ban Mê ta về thăm Mđrăk
Ôi cung đường uốn cong
Trại Phong yêu thương, trên đường 26…
Đồi mì xanh nghiêng mình nghe thác đổ
Nhớ chàng Đam San chân trần đi bộ
Bắt Nữ Thần làm vợ cũng ngang đây
Đảo ngược vòng quay về ngay CưPrao
Xoài nhãn căng mình trên nương rẫy
Cây Knia tay ra chào
Đồi quít xanh trái mẩy ngọt lịm đường
Em gái Ê đê ngực căng tròn
Lóng mắt đen má đỏ môi hường
Mẹ con cõng vượt lên nương
Kèn Đinh Năm vọng tiếng Đại Ngàn
Mẹ dịu dàng phả hương núi sâu
Những em bé da nâu hứng nắng vàng
Điệu Xoang tình cờ nhánh ca vang
Bên nông trang, nhóm ong vàng thu hút mật
Color đất Ba Zan hương trái lành
Em có về … có về Mđrăk cùng anh không?!

Nguyễn Thị Tuyết Ba

Quán Thơ Hư Vô 410


MƯA THÁNG CHẠP

Mưa ngang chiều tháng chạp
Ướt tóc người rưng rưng
Đường trơn em bước vội
Cho dài thêm dấu chân.

Là lần em bỏ lại
Trên ngọn cỏ bạc đầu
Giọt mưa như dao nhọn
Cứa đứt lìa đời nhau.

Vết thương còn rịn máu
Bên hiên người quạnh hiu
Tôi như gã lữ khách
Lê thân theo bóng chiều.

Níu mùa xuân vào Tết
Mà buồn đã ra giêng
Còn thấy em khập khiễng
Giữa lối người chông chênh.

Gập ghềnh trong đôi mắt
Có hạt bụi lăn ngang
Tháng chạp đang hấp hối
Bước qua nỗi muộn màng.

Cho hồn tôi lãng đãng
Chạm vào nụ xuân không
Trên môi em một thuở
Đã hoang tàn rêu phong…

Hư Vô

HÀNH HƯƠNG QUA MÙA ĐÔNG

Hành hương qua mùa đông
Những tàng thông khô lạnh
Nắng và gió hanh hanh
Mây của trời rất xanh..

Vài con chim trốn tuyết
Ngủ vùi ngày lập đông
Ôm giấc mơ lặng lẽ
Ôm mộng thật bình thường
Giấc mộng đời..
Không gãy cánh uyên ương..

Hành hương trên đồi cao
Vì vu miền dã thảo
Bên ngàn lau rì rào
Ngọn gió mùa quất lạnh
Môi khô nào rát đau..

Hành hương qua tim người
Lao đao nhịp đập tôi
Máu tràn qua tâm thất
Vết ứa nhỏ xuống đời

Hành hương qua đời nhau
Đi qua những vết đau
Vết thương nào réo gọi
Tình chưa khép trong nhau..

Đêm hiển linh thắp sáng
Lời kinh nguyện thì thào
Chúa dang tay cứu rỗi
Bài thánh ca vút cao..

Thục Uyên

GIAI NHÂN CHÍN

như vầng trăng đã tròn hết chỗ tròn
như đóa hoa nửa chiều vừa đại đóa
em chín múp ngát trời hương thiếu phụ
cả hình hài và cả một hồn thơ

như trường giang chảy tận cuối trời xa
con mắt biển vang lên lời sóng biếc
như tiếng hót sau cùng rồi tuyệt tích
của phượng hoàng yên nghỉ cõi ngàn năm

anh một đời đã không đủ cơ duyên
để góp sức cho em thành thục nữ
ôi vô phúc cho cái tình tài tử
chịu thua dài ơn nghĩa của chồng em…

Hoàng Lộc

NGÀY CUỐI NĂM

Nắng giữ những nụ cười
Trốn vào sau lưng mây
Nhớ mùa thu đã khuất
Gió cuốn lá xoay xoay

Cuối năm lòng sao vắng
Dáng vạc buồn sương mai
Tóc sợi dài sợi ngắn
Sao buộc được tình ai

Chim cả ngày im tiếng
Đứng lặng trên cành khô
Không nhìn qua ô cửa
Hỏi ta – đâu người xưa

Thì thôi màu mắt biếc
Giữ lại nét đoan trang
Dù một đời cách biệt
Trách gì phận hồng nhan

Ngày đi dần vào tối
Trăng đầu non ngập ngừng
Vành môi cong nhạt lạnh
Nhớ nụ hôn rưng rưng

Buồn lên như sương khói
Thềm hoa mọc rêu phong
Cuối năm biết ai đợi
buồm trắng hút cuối dòng.

Thiên Di

QUAY VỀ

Nơi ra đi cũng là chốn quay về
mùa nhung nhớ nụ đầu cành xanh biếc
mây lang thang một mình em nhật nguyệt
nắng vỗ tình đôi cánh lụa là yêu.

Lời hờn ghen như bóng gã thủy triều
tràn lấp em rồi hồn nhiên rút chạy
bờ quạnh hiu dịu êm muôn đời ấy
thùy dương xanh xanh thắm lá đợi chờ

Tích sự gì – ngọng nghịu* mấy vần thơ
mà xé lụa vấn hồn em vàng nắng
mà cánh gió vờn má em thầm lặng
mà linh hồn đêm trắng đắm say hương.

Tiền kiếp ơi lồng lộng bóng ngàn phương
mây tình ái giăng tơ lòng đón đợi
đồi thạch thảo nở bừng hương diệu vợi
chút gió đông lay động trái tim gầy.

Chưa ra đi em đã vội về đây
nhóm trong tim ngọn lửa hồng ấm áp
dạo cho đời cung đàn xưa thánh thót
Đêm nguyện cầu rước thánh lễ Noel.

Nguyên Bình

VỀ NHỮNG CƠN MƠ

Tôi vẽ hồn tôi lên phiến lá
Cho vừa kịp buổi mùa đang xanh
Mai mốt em về trăng chớm hạ
Nở thắm hồn nhiên một đóa quỳnh

Tôi vẽ bàn tay thơm cỏ hoa
Bầy chim về hót dưới hiên nhà
Giọt nắng vàng rung trên tóc rối
Và tóc trôi dài như suối mơ

Tôi vẽ chiều rơi những sợi im
Trên môi hồng ướp một màu sen
Da thơm tình ái mềm như lụa
Nhẹ tỏa theo từng hương nguyệt tan

Tôi vẽ màu đông rắc phấn sương
Trăng em vừa hé nụ hoa rằm
Đôi tà mây trắng bay trong gió
Và gió thơm lừng hương ái ân

Tôi ngồi vẽ mãi những cơn mơ
Vẽ gió yêu thương mây hẹn hò
Vẽ những màu sương mù hư ảo
Vẽ mãi ngàn năm nỗi đợi chờ.

Lê Văn Trung

TRÊN ĐỈNH MÙA ĐÔNG

Sương đã muối, bên kia trời giá rét
Một rừng đông che khuất cả mây ngàn
Đường muôn dặm tìm nhau trong tầm mắt
Gửi về em một chút nắng phương nam

Sông vẫn chảy trên ngày con nước lớn
Cũng đau lòng biển cả buổi phân tranh
Em nơi ấy có còn thương đá núi
Trên dốc đời bụi cát đã tàn quanh

Thơ ta viết chở không vừa nỗi nhớ
Những toa tàu đành bỏ lại đường ray
Chắc nơi ấy em còn khêu bếp lửa
Để chiều nay còn ấm ở phương này

Ngày se lại trong cạn cùng hơi thở
Mùa vẫn xanh cây lá vội phai màu
Em đâu biết mai ta về cõi khác
Vẫn còn nguyên tri kỷ ở trong nhau.

Trung Chinh Ho

CẢ PHÊ SÁNG…

Ly cà phê buổi sáng
Giọt, từng giọt rơi rơi
Như hương vị cuộc đời
Trôi qua hồn trầm lắng.

Nghe môi mình đăng đắng
Pha lẫn chút ngọt ngào
Phố xá vẫn lao xao
Riêng ta ngồi tĩnh lặng.

Trời cũng thay màu nắng
Dìu dịu nhuốm hanh vàng
Hạt sương mù giăng trắng
Âm thầm bước mùa sang.

Giã biệt mười một nhé!
Mười hai đến rồi đây
Khẳng khiu những hàng cây
Bước đời chừng mệt lả.

Ngày xưa ơi! Xa quá!
Xin thắp nến mùa đông
Nhóm lại chút lửa lòng
Ấm một thời son trẻ….

BT Áo Tím

Quán Thơ Hư Vô Giai Phẩm Xuân Tân Sửu 2021 – Year of the Ox


MƯỜNG TƯỢNG MỘT MÙI HƯƠNG

Em về phủi áo mơ phai
Mùa xuân ngủ muộn trên vai một thời
Bàn tay có chạm bóng tôi
Xin em giữ lại cho đời còn nhau.

Áo xưa dẫu có nhạt nhầu
Cũng là chỗ để vết đau cựa mình.
Hồn tôi hối hả phiêu linh
Còn nghe lãng đãng tội tình cưu mang.

Chỗ có di tích dã tràng
Em bỏ lại dấu chân hoang dọc đường
Tôi về nhặt lại mùi hương
Trong từng hơi thở còn mường tượng em.

Như có hạt sỏi trong tim
Âm thầm lăn lóc giữa triền vực sâu
Ngày em giũ áo qua cầu
Hoa cau rụng trắng bãi dâu, lối người…

Hư Vô

GÕ CỬA THÁNG GIÊNG


Tôi về gõ cửa tháng giêng
Hỏi ai giấu tuổi hồn nhiên đâu rồi?
Tháng giêng tôi mở cửa tôi
Tìm mong gặp lại một thời chân quê

Tháng giêng tôi đón tôi về
Áo vàng hoa với đường đê hoa vàng
Nghe hồn quê rộng thênh thang
Nghe tôi về giữa nồng nàn yêu thương!

Huỳnh Thị Quỳnh Nga

SẮC NHỚ MÙA XUÂN


Ngày xuân áo lụa bay thành bướm
Thuở ấy tình yêu rất trẻ thơ
Con gái tiếng cười sao trong quá
Nửa con mắt liếc cũng nằm mơ.

Ngày xuân mưa bụi vương đầy tóc
Mầm cỏ xanh non rộn đất trời
Mấy ai hiểu được từ lòng đất
Sợi chỉ vương mang thuở yêu người.

Ngày xuân cánh én bay vô định
Đợi khúc hoan ca trổ nhiệm mầu
Mấy đóa tường vi tươi sắc đỏ
Môi hồng thuở ấy đã về đâu?

Ngày xuân anh nhớ từ lâu lắm
Có con chim nhỏ đã qua sông
Buổi ấy mưa giăng mù mịt sóng
Đôi bờ lau lách trắng như bông.

Ngày xuân hoa có vàng trước ngõ
Em đâu về hái lộc đầu năm?
Đàn chim di trú bay biệt xứ
Còn lại một trời hương cố nhân.

Nguyễn An Bình

CHỚM LÁ XUÂN RƠI


tôi cứ ngỡ mùa xuân là hoa cúc
nhẹ nhàng rơi theo màu nắng nghiêng chiều
nhưng khi hiểu một trời say hạnh phúc
lại là đầy giấc mộng của tình yêu…

em chợt đến giữa hoa vàng dạo ấy
hồn tôi tràn ngọn gió sớm thanh tân
khe khẽ nhé mùa ơi vừa thức dậy
mây vừa trôi trong nỗi nhớ ngại ngần

trời quá rộng cho em về hội ngộ
như tình tôi thơm ngát nụ hoa vàng
muộn mất rồi tim tôi không còn chỗ
vì bóng người đầy ắp giữa xuân sang

gửi người đó nụ hoa vàng nỗi nhớ
thênh thang bay hồn tôi đậu vai người
nghe mộng mị chút tình trôi cuối gió
hình như chiều vừa chớm lá xuân rơi…

nguyễn minh phúc

KHÚC CHỜ CUỐI NĂM

mây . giang hồ được . sao ta không?
đi đâu . cũng ngõ cụt đường cùng
ngồi . huơ tay níu mùa vô vọng
ngủ thiếp ngàn năm . một bến sông!
núi . im tịch mịch . già thiên kỷ
láp váp mình ta tới đoạn trường
rườm rà gió thổi quanh . han hỏi
chỉ có rừng cây nghe . nỉ non
trời đất lăm le thu lại . tất!
vụn vặt tài hoa đã sáo mòn
về thôi . ngày đã nhường đêm tới
một chút chiều than . thở hắt rồi

vẫy tay . vẫy tay . mùa vẫn trôi…

thangtram

XUÂN ẤM

Ngày Xuân anh hỏi có buồn không?
Khi thấy hoa xuân đã úa mầu?
Có nghe tiếng pháo còn vang vọng.
Của tuổi thanh xuân đợi chuyến tàu.

Một mảnh thơ Xuân còn nhớ mãi,
Thuở yêu người tuổi mới đôi mươi.
Mong đợi Tết về khoe áo mới.
Hương trầm thơm ngát, nụ hoa mai.

Hạt dưa cắn, đỏ môi con gái,
Ai nhìn ngơ ngẩn dáng em đi.
Ước muốn thời gian xin ngừng lại.
Cho tình còn đọng mãi bên nhau.

Soi gương sợi tóc đã đổi mầu,
Tay ngà móng chuốt có còn đâu.
Bốn mùa trời đất xoay quanh mãi.
Ngậm ngùi đếm lại mấy người quen.

Xuân nơi đất khách mời Xuân đến.
Hoa úa mầu đâu phải tại Xuân?
Ly trà ngày Tết, tay còn nóng,
Xin gởi người xa Tết ấm lòng.

trầnthịminhchâu


ĐOẠN KÝ ỨC

Em cất đoạn đời không vừa ý
Vào phần ký ức thật thẳm sâu
Nơi ấy bây giờ xuân hay hạ
Sóng xô cuối bãi hay giang đầu?

Em xếp tháng ngày vào ngăn kéo
Có quãng đường ta đã chung đôi
Bao nhiêu năm nước chảy qua cầu
Phố giạt gió buổi chiều hay buổi sớm

Em khẽ nhón bàn chân rời kỷ niệm
Nhủ lòng thôi, đừng nhớ thuở còn nhau
Dầu cuối tim có chút gì vướng víu…
Thời gian phai, ký ức vẫn vẹn mầu

Em quay gót, bước đi từng bước khẽ
Ngang qua vùng bóng tối chỉ riêng em
Mà lạ quá, tình vẫn về xao động
Giữa mênh mông. Và giữa những âm thầm.

Nên em nghĩ sẽ quên hay là sẽ
Ngồi thật im, đối diện với riêng tư
Chạm bàn tay khẽ khàng vào quá khứ
Gọi tên người. Lần nữa. Dấu yêu xưa…

Hoàng Nga

NGÀY CÓ NẮNG

Bỏ quên vạt nắng sau vườn
Nguyệt quế theo gió buôn hương nơi nào
Tội con bướm đậu bờ rào
Bay lên bay xuống nghẹn ngào chờ hoa.

Loan Nguyễn


VÔ ĐỀ

Chào nhau tháng tận, năm cùng
Chia tay tờ lịch, hẹn dùng dằng mai
Trước thềm ngấp nghé giêng hai
Nắng thơm rắc lối đào phai phai về…

Trần Hoàng Vy






Quán Thơ Hư Vô 409



DẤU ĐINH

Chúa đã chịu chết trên cây Thánh giá
Để cứu chuộc loài người khỏi hư hao
Anh đóng đinh em vào đời vàng đá
Cho trái tim chảy giọt máu ngọt ngào.

Em có chạy trời cũng không khỏi nắng
Bởi em là tặng phẩm Chúa cho anh
Cánh cửa thiên đàng không còn ổ khoá
Từ ngày Thánh Nữ bước xuống trần gian.

Sẽ không còn lạc nhau dù thất tán
Dấu đinh trên da thịt dễ gì tan
Anh lùa hết mây đan vào trong nắng
Ướp trầm hương cho áo cưới thêm vàng.

Để tên em tan vào anh hôn phối
Lần nầy đâu dễ chạy nổi khỏi anh
Đã đợi chờ nhau từ em tiền kiếp
Nụ hôn đầu vừa kịp Chúa giáng sinh….

Hư Vô

ĐÊM THÁNH

Ngàn sao lấp lánh muôn mầu,
Giáng sinh lại đến nhiệm mầu chuông vang.
Từ anh bước rất hoang đàng,
Lòng trần mê hoặc áo vàng anh yêu.

Theo em đi lễ mỗi chiều,
Chúa trên thập giá cũng xiêu lòng cười!
Yêu em từ độ đôi mươi,
Bàn tay anh nắm giữ lời thủy chung.

Đêm nay đêm thánh vô cùng,
Giáng sinh hạnh phúc tưng bừng đèn sao.
Thầm thì lời nguyện ngọt ngào,
Tay ngoan lần chuỗi, giữ hoài niềm tin.

Bình an dưới thế nguyện xin,
Muôn người tâm thiện, trái tim nhân hoà.
Đàn lên khúc nhạc thánh ca,
Bên nhau ta giữ đóa hoa cho đời.

trầnthịminhchâu

TIẾNG CHIM VƯỜN CŨ

tiếng chim vườn cũ reo trong gió
và nắng thu về vương bóng em
có nhớ hồn tôi xanh một thuở
bâng khuâng nghìn giọt nắng rơi thềm

xanh quá một trời xưa ước mơ
mây trôi và hạnh phúc đợi chờ
em về thả tóc trong trời rộng
để mãi một đời tôi ngẩn ngơ…

bể dâu phai dấu những chân trời
lạc mất đời nhau theo nắng rơi
em đi bỏ lại phương trời cũ
còn tôi và cơn mộng xa vời…

ơi những ngày xưa… những ngày xưa
nhớ ai mà mây trắng ngậm ngùi
tiếng chim ngày cũ còn vang vọng
thoảng bóng ai về theo gió đưa…

nguyễn minh phúc

CHÓC NGÓC DƯỚI CHÂN ĐÈO NGOẠN MỤC NGÓ LÊN

hè năm 73 Rừng Lá tắc đường
muốn Sài Gòn phải Đơn Dương vòng xuống
lần đầu tiên biết tên đèo Ngoạn Mục
càng yêu hơn gấm vóc một quê hương…

hên hay xui ngồi kế em áo trắng
Ngã Ba Thành lên Đà Lạt thăm ai
bính tóc ngoan thơm thơm mùi sách vở
chuyện vu vơ quên mỏi mệt đường dài…

trưa Sông Pha nắng Phan Rang bén gót
qua đỉnh đèo bỗng lạnh đến thun người
em ké né nép vai ta run rẩy
hai mắt nhắm nghiền giấu chút hổ ngươi…

hy sinh cánh tay mời em làm gối
cả tiếng đồng hồ mới tới Phi Nôm
dáo dác ngó cuối cùng em cũng xuống
xe chạy rồi có tiếc xí nào không…

đã bao đận xuống lên đèo Ngoạn Mục
vẫn nụ buồn xanh nõn lượn quanh co
rất có thể em hồ đồ chẳng biết
cánh tay ta tê từ đó đến giờ!…

Nguyễn Đăng Trình

TÓC THỀ NĂM CŨ

Còn bao năm nữa mình thương nhớ
Em có quay về nắng tháng tư
Thời gian bóng ngã phai màu áo
Biết có còn không dáng tiểu thư

Em có quay về theo cánh chim
Còn gì đâu nữa để ta tìm
Một đời rong ruổi cùng vinh nhục
Máu đã cạn rồi khô héo tim

Em có quay về theo áng mây
Lang thang quên mất tuổi ngày dài
Tàn chưa cơn ngủ đêm trăng bạc
Gởi ước mơ đời theo gió bay

Em có quay về đêm trắng sương
Để nhìn hoa đỏ chết bên đường
Để nghe lá rụng bên thềm vắng
Còn chút bụi lầm thương cố hương

Ở đây sông núi buồn muôn thuở
Em ở xứ người có tuyết rơi
Còn thương sợi tóc thề năm cũ
Dâu bể lạc nhau một phía trời!

Hoàng Anh 79

VÀM CỎ MÙA XUÂN

Không biết dòng sông bao nhiêu tuổi?
Qua sông như có sóng trong lòng
Chút bâng khuâng nhớ, nôn nao gặp
Sông phập phồng biêng biếc xanh trong!

Cứ tưởng mừng xuân, sông áo mới
Đôi bờ xanh sắc nắng mạ non
Nước xuôi miền hạ, con cá nhảy
Một cánh mai trôi tết vẫn còn?

Ta nhớ ngược sông thuở lên ngàn
Mẹ giờ trong khói sóng mênh mang
Dòng sông mùa khóc hoa mai… đỏ
Mấy chiến thuyền trong sóng nước tan?

Vàm Cỏ qua sông mùa bối rối
Mắt ngày xuân tím lục bình trôi
Thôi hãy khoan hò…nghe… gọi bạn
Chim có giống mình? Cũng có đôi…

Trần Hoàng Vy

MÙA ĐỎ

Nếu phủ lên mặt lớp sơn
Bạn sẽ thôi không bị thời gian oxi hoá?
Đánh đố những phản ứng ngược

Đôi khi tạo một vết nứt kỳ vĩ
Từ trong duy cảm
Tư tưởng và trái tim khai phóng

Tôi lắng nghe
Mùa đỏ
Lặng chín xanh cổ tháp linh hồn!

Huỳnh Thị Quỳnh Nga

MAI VỀ

Mai về qua ngõ nhà tôi
Bên song gió vẫn hát lời tịch liêu?

Bâng khuâng bóng đổ hiên chiều
Em se con mộng ít nhiều hư hao
Bìm thưa, giậu mỏng quên rào
Để em bước thấp, bước cao… ngại ngùng!

Tôi còn gọi nắng trên bưng
So vai gánh nỗi phong trần áo hoa
Sương che lớp lớp giang hà
Câu tương hợp có mù xa- cũng đành!

Mai về vỗ giấc mong manh
Rằng mây trắng với trời xanh cùng về!

Châu Ly

KHÔNG BẮT ĐẦU KHÔNG KẾT THÚC

Không giây bắt đầu không giờ kết thúc
Tàng thức từ đâu xuyên thế giới tìm
Đêm tri ngộ phía không miền tối sáng
Hiện hữu đất trời tái lập một giấc mơ

Khi hoàng hôn vắng mặt gọi tên
Là lúc bình minh ngọt ngào dâng hiến
Khi tia nắng cuối ngày khánh kiệt
Là lúc đất cùng trời tận thế một bờ môi

Đêm đã cài then chặt búi tóc mây
Vó ngựa chinh phu xuyên thành phá cổng
Khi hai nhánh đời chảy vào sông rộng
Hoá một dòng chưa kịp đặt tên

Cầm chiều ra phơi khoảng nhớ không tên
Gói nụ hôn khuya giấu mùa trong gối
Phía trăng muộn hai bóng đời chìm nổi
Đất mở màu xin đợi buổi tàn tro.

thuyson

THÁNG GIÊNG VÀ BẠN CHÀI

Vẳng nghe mưa nắng ru hời
Vẳng nghe non nước nhủ lời đất đai
Chiến trường khuyết một thời trai
Sông đi cho khắp rộng dài sông đi

Đạn bom chắn cửa biên thùy
Bao thu rồi nguyệt cài khuy lặng thầm
Mười năm để lạnh trăm năm
Tình không nuôi lớn sắt cầm phôi phai

Đêm xa mờ tỏ đông đoài
Phong ba bão tố đứng ngoài dại khôn
Nổi chìm phận bé thuyền con
Rách lành đùm bọc mà nên nghĩa tình

Hẹn thề xin giữ làm tin
Áo khăn đến hẹn lại lên ngày về
Tóc huyền thả gió đê mê
Câu quan họ dắt nhau về bến xưa

Phan Thành Minh

Quán Thơ Hư Vô 408



CHUYẾN TÀU CUỐI

Sân ga nhỏ đâu còn em ở đó
Phố xá đông mà thiếu một người
Tàu chở em đi vào trạm cuối
Biết có quay về kịp thấy tôi.

Chỗ em ngồi còn thơm mùi tóc
Buông dài lăn lóc dấu tình nhân
Hàng cây in thấp ngang ô kính
Tiễn người cho lá biết bâng khuâng.

Tôi để vuột bóng em trong mắt
Đuổi theo đã trễ một chuyến tàu
Đâu còn thấy bến nào để ghé
Con tàu đang lướt tới đời sau.

Pennant Hills-Winyard-Town Hall-Chatswood
Platforms chi chít những trạm đời
Tiếng còi giục giã rung lồng ngực
Chở em vào giọt lệ lẻ loi…

Hư Vô

TÂN HÔN


Đợi nhau từ kiếp trước
Kiếp này mới tân hôn
Ba mươi năm,vẫn còn
nụ trinh nguyên em bước…

Bên anh,em biết trước
Một lần là trăm năm
Áo tầm xuân tha thướt
Em bay theo mùa xuân…

Anh biết nụ hôn gần
Cũng nao nao lòng đá
Một lần rồi bất khả,
tư nghì,vẫn chờ trăng…

Đâu cần phải nói năng
Hương yêu phà trên gối
Chim mộng về hồi hổi
Tân hôn ghì tân xuân…

Trần Dzạ Lữ

LỜI TỰ TÌNH CỦA DÒNG SÔNG


Một đời anh không đi hết dòng sông
Năm tháng vẫn nước ròng, nước lớn
Dẫu trăm năm suối nguồn đâu thể cạn
Bến bờ nào anh neo những mùa vui…

Anh một đời mê mải với dòng sông
Dòng sông nào cũng chảy xuôi về biển
Những ngọn sóng xô bờ không biết từ đâu đến
Chỉ thấy bóng trời quê tha thiết khôn cùng!

Anh xin làm những hạt phù sa
Gửi theo mùa trôi gieo chút tình của đất
Ngày triều dâng con nước đầy sóng bạc
Những ân tình cũng lấp lánh bóng thời gian…

Anh một đời không đi hết dòng sông
Như những cánh lục bình cứ trôi theo dòng nước
Nên lòng anh chắc là em biết được
Một dòng sông mang hình bóng quê nhà

Nguyễn Sông Trẹm

TÂM THƠ KINH


Tôi sống cùng nàng Thơ
Một Tình Yêu tôn thờ
Dẫu trần gian cát bụi
Đời vẫn đẹp như mơ!

Khi mặt trời thức giấc
Ban tặng nắng tinh khôi
Giọt sương mai mắt biếc
Lung linh đóa hồng môi

Lá cỏ xanh trải mộng
Miền núi đồi hoa hương
Tóc huyền mây soi bóng
Thơ tôi reo trên đường…

Biển xanh hát tình ca
Sóng nhạc lừng thơ hoa
Đất trời kia mộng ảo
Áo nàng thơ chiều tà!

Đêm vàng mâm trăng sao
Nàng Thơ yếm lụa đào
Tôi lặng hồn sụp lạy
Dương trần tựa chiêm bao!

Tôi cô độc hồn đơn
Liêu vắng đường linh hồn!
Cùng bóng mây tiền kiếp
Bay cuối trời hoàng hôn

Sớm mai phù dung nở
Trưa bóng xế hoa tàn!
Ôi Tình Yêu vĩnh cửu
Sầu đất trời mang mang…

Ôi nàng Thơ muôn thuở
Cứu vớt linh hồn đời
Tôi yêu Em hiền độ
Tâm kinh Thơ rạng ngời!

Trần Thoại Nguyên

HOA VÀNG MẤY ĐỘ

Về đi thôi em ơi
Hoa ven đồi đã nở
Màu hoa vàng mấy độ
Mà lòng nhau bâng khuâng.

Không là đóa phù dung
Sắc pha màu ly biệt
Hoa không nhiều da diết
Như phượng buồn rưng rưng…

Mà tình vương trên bưng
Mà tình giăng cuối rẫy
Bao đông rồi vẫn vậy
Sắc vàng sao mênh mông.

Như nước một dòng sông
Chở tình ra biển cả
Như hoài cây chen lá
Cho xanh một cụm rừng

Ôi sỏi đá vô cùng
Nuôi tình hoa bất diệt
Màu hoa vàng thao thiết
Như lòng người thuỷ chung.

Về đi thôi nghe em
Hoa lưng trời đã rộ
Tình nhau vàng mấy độ
Một lần là trăm năm…

Châu Ly

TỜ LỊCH CUỐI NĂM


Tờ lịch cuối chơ vơ,
Trên bức tường loang lỗ.
Tháng tận cùng của năm,
Mặt trời còn chiếu sáng.

Trần gian vẫn cưu mang,
Niềm đau và hạnh phúc,
Trút xuống đời náo động,
Phù du kiếp con người.

Tờ lịch chợt mỉm cười,
Hết rồi một năm đấy,
Cuốn lại tờ lịch cuối,
Ai nhớ chuyện năm qua?

Lòng ta sao rất lạ,
Ơ hờ bước chân xa,
Tháng ngày rồi cũng cũ,
Nhan sắc đang phai tàn.

Đây nhé chút bình an,
Ôm tờ lịch cuối năm,
Trú tình trong trang giấy,
Vẫn đợi người về đây.

trầnthịminhchâu

CHÀO THÁNG MƯỜI HAI


Có gì vui đợi tháng mười hai…
lá hát lao xao hoa nắng cài
áo lụa theo mây về cuối phố
trời xanh như ngọc mắt vương say…

dáng nhỏ vẫn buồn như thuở nao
phương Nam mưa nắng vẫn thanh tao
cả bốn mùa đi hoa vẫn nở
lòng ai vô tận ngát hương trời

mỗi năm ngồi đếm mười hai tháng
nhặt những hạt vui gieo nụ cười
viết tiếp từng chương trang sách mới
cảm hoài ý đẹp mãi không vơi

hồn thơ xanh thắm, lòng hoang dại
Tơ mỏng manh rung, ấy lệ khơi
Xin gió lướt qua , khe khẽ chạm
đừng làm đau nhé sợi tình tôi…

có chi đang đợi tháng mười hai
phố cũ bâng khuâng tiếng thở dài
trời nắng Sài Gòn tươi sáng quá
nở vườn mây trắng nụ đào phai

Thiên Di

ĐÊM VÔ ĐỊNH…

Em đi rồi, sắc tím lá bên sông
Xao xác thổi, bao chiều ta đứng đợi
Gió cũng buồn, rong ruổi suốt mùa đông
Chiều trăm năm nghe lòng mình vời vợi

Mây cố quận bay về đâu có biết?
Trôi lang thang cuối nẻo bến mơ hồ
“Sầu lữ thứ” tiếng thơ buồn da diết
Ngày đi xa ai hẹn buổi quay về?

Ta chợt thấy, trong ta về than thở
Em sang ngang, ta ngơ ngẩn đông tàn
Đêm chia ly nghe mưa về nức nở
Thấm hồn ta hiu quạnh, bóng thời gian

Trời vẫn thế, giữa chiều lên bất tận
Đêm mưa rơi ta mất lối em về
Chiều cô đơn, đêm vô định bao lần
Ta độc hành chênh chếch với mình ta!

Tran Nguyen











Quán Thơ Hư Vô 407



THÁNG CHẠP KHÔNG EM

Trên tầng cao chót vót
Đêm ngó xuống Sài Gòn
Tháng chạp còn thao thức
Chờ em về khai xuân.

Giọt Shiraz đã rót
Chỗ em ngồi bỏ không
Cụng ly cùng chiếc bóng
Rượu quen hơi còn nồng.

Hương tan vào đáy tách
Tôi hớp cùng cạn tôi
Giọt khuya vụt lăn lóc
Trên môi xưa rã rời.

Cho đêm còn tóc rối
Em thả xuống xuân thì
Mà nghe hồn nhỏ lệ
Buồn bỏ lại trên mi.

Tôi quơ quào lảo đảo
Vào tháng chạp không em
Toà tháp cao như cũng
Quằn xuống dòng Thủ Thiêm!

Nơi có lần em đã
Đắm đuối giữa vô cùng
Còn nghe trong nhịp thở
Đang tượng hình hài chung.

Hư Vô

HUYỀN VI


Nhắp thêm một giọt đắng
Chẳng buồn chẳng vui hơn
Chỉ thêm chút cô đơn
Chập chờn trong tĩnh mạch
Giọt lệ không còn xanh
Lau lách gì góc tối

Hít thêm một ngụm khói
Chẳng nói thêm điều gì
Ngoài một chút nghĩ suy
Ký sinh vào não bộ
Sự thật đã điên rồ
Mơ hồ chi chiếc bóng

Hớp thêm một ngụm nồng
Chẳng thể không là có
Chỉ là thêm chút gió
Cho đời bớt hanh hao
Trên sàn diễn thét gào
Vai diễn nào cũng đắt

Hạt bụi rời mặt đất
Phiêu hốt về vực sâu
Thấp thoáng ở trên đầu
Bóng người qua hố thẳm
Mất nhau từ biệt tăm
Gặp nhau từ biệt tích
Chờ nhau trong cô tịch
Rồi tan vào hư không…

Sơn Nguyễn

NẮNG

Nắng vàng dựa nhẹ ngọn cây,
Chiều thênh thang gọi, gót giầy cứa tim.
Lòng anh sóng động nổi chìm,
Bước em dẫm nát cõi tình tàn phai.

Tìm đâu một nụ cười ai,
Vàng lên màu lá mới hay chiều về.
Mặc ai đứng đợi bến mê,
Tuổi đời hoá đá vân vê nỗi buồn.

Nắng soi thấu suốt trong hồn,
Theo em, tiếc nhớ nụ hôn hôm nào.
Ngây ngô cành lá lao xao,
Em xa để lại nỗi cào cấu đau.

Xòe tay gom nắng vàng au,
Cho ta vẫn tưởng còn nhau trong đời.
Có người say nắng làm thơ,
Cho tình thêm nóng, tình chờ đợi ai.

trầnthịminhchâu

GIỮA MÙA CON GÁI


hai ngôi trường không cùng chung phố
nhưng đi – về đụng cái ngã ba
hai vỉa hè nắng mưa làm chứng
nụ tình lúc trốn lúc thò ra!…

khó đếm hết ngần kia mắt liếc
dễ chi xâu từng ấy môi chu
mà hễ song đôi là luống cuống
mặt đứa nào đứa nấy ngu ngu!…

lời trái tim thơ đi thư lại
theo thời gian cả xấp cả chồng
xong tú tài gã liều ấp úng
lời trăm năm… nhít lắc đầu… không!…

những tưởng nhít thi vào đại học
như một lần vẽ mộng y khoa
ai dè đâu thằng cha trung úy
ỷ gần nhà đùng cái… xe hoa!…

những giọt nắng cuối chiều hấp hối
làm đau chiếc lá phút xa cành
nhít đàn bà giữa mùa con gái
gã trùm gió lạnh ức tàn canh!…

Nguyễn Đăng Trình

CHỊ NGỒI VÁ NHỮNG GIẤC MƠ


Chị ngồi vá những nhớ, quên
hắt hiu trăng khuyết bên thềm
áo xưa mòn khuy vai bạc
mũi lên mũi xuống, buồn thêm

chị chiều ra đứng sông mưa
dòng sông nước chảy lơ thơ
bến cũ đò neo, rêu nhạt
tà dương nhân ảnh như mơ

bâng khuâng sợi chỉ thẩn thờ
vá hoài vẫn bạc đường tơ
áo người trao ngày ly biệt
thổn thức chị vá tâm tư

hoàng hôn xoã tóc chị ngồi
cành xanh chim đậu có đôi
lặng im chim ôi! đừng hót
mỉa mai chi buốt phận đời

chị tìm lối qua đường mộng
hồn bay hoa mưa rơi rơi
Trời xanh vô tận , vô tận
chị nhìn mây trắng ngang trời …

Thiên Di

MỘT SẮC HOA TRÊN BƯNG


Về đi thôi em ơi
Hoa lưng trời đã nở
Màu hoa vàng mấy độ
Mà thương nhau vô cùng

Không là đóa phù dung
Sắc buồn phai ly biệt
Cũng không dài tha thiết
Như phượng chiều rưng rưng…

Mà tình vương trên bưng
Mà tình giăng cuối rẫy
Mùa đông nào vẫn vậy
Một sắc vàng mênh mông.

Như nước một dòng sông
Chở tình ra biển cả
Như hoài cây chen lá
Cho xanh một khoảng rừng

Ôi sỏi đá vô cùng
Nuôi tình hoa bất diệt
Màu hoa vàng tha thiết
Như lòng người thuỷ chung.

Về đi thôi nghe em
Trên đồi hoa đã nở
Tình nhau vàng mấy độ
Một lần là trăm năm…

Châu Ly

VÔ THƯỜNG EM


chập chờn thu
chầm chậm qua
vàng thu rắc lối
ngập nẻo xa
sen hồng rũ nát
màu trăng uá
dòng trôi tan tác
dập dềnh hoa..

chập choạng đông
lặng lờ trôi
đám mây thiên cổ
vút qua đồi
cánh chim khắc khoải
ngàn năm vỗ
hồn theo cơn mộng
chập chùng khơi..

vô thường em
nguyệt tàn êm
chưa thấu tri âm
bằn bặt quên
diệt tuyệt em về
xao xác mộng
pháp thân
vượt thoát
giấc mơ đêm..

Thục Uyên

*MẶC NHIÊN

1-
Nếu đem lục bát ra phơi
Mặt trời sẽ đọc những lời điêu ngoa
Ngẫm ra đâu cõi ta bà
Chỉ là quán trọ người ta tựa đầu
2-
Sớm vò mấy khúc hà đâu
Thấy em hư thực khuyết cầu sương mai
Mặc nhiên áo gấm khuya cài
Mặc nhiên nhung lụa trang đài khóa then
*
Này em nâng cánh hồng sen.

Dung Thị Vân

Quán Thơ Hư Vô 406



BƯỚC CHÂN THÁNG 11

Em đi về bên ấy
Bỏ tôi ở bên này
Chiều gầy trơ góc nắng
Trên từng nhánh heo may.

Đâu chắc gì em thấy
Trời đất còn không hay
Bàn tay tôi lạnh cóng
Lọng cọng đếm tháng ngày.

Nghe mùa thu động đậy
Cho đầy dấu ăn năn
Em đi dù rất chậm
Nhịp guốc cũng thưa dần.

Theo chân tháng 11
Tôi lạc vào biệt tăm
Máu trong tim đã cạn
Còn nghe tiếng thì thầm.

Lời câm vang cùng tận
Lận đận một đời nhau
Em nhón gót ngoảnh lại
Cũng chưa tới đỉnh sầu…

Hư Vô

MÌNH TÔI


Mình tôi, tôi khóc biết không,
Nỗi buồn, buồn lắm cứ vòng quanh tôi.
Trời mưa,buồn chẳng buồn trôi,
Đầy thêm niềm nhớ còn tôi gọi người.

Xôn xao tiếng nói tiếng cười,
Mà lòng hiu quạnh nhìn trời thở than.
Khóc tôi tìm chút bình an,
Chỗ ngồi còn nóng với ngàn câu kinh.

Trốn vào một cõi lặng thinh,
Một mình đối diện với mình cho yên.
Ước làm con bướm hoa viên,
Bay xa cánh mỏi về miền vô ưu..

Tháng năm như giấc mộng du,
Biển mênh mông rộng,thả ru nỗi sầu.
Mình tôi sương tóc bạc mầu,
Khóc cùng nhân thế nhịp cầu chia phôi…

trầnthịminhchâu

ĐỢI CHỜ


Đợi chờ một cuộc gọi
Chơi cùng gió nguyên ngày
Mấy vòm cong ngực cát
Hõm nhỏ vài bụi cây

Đợi chờ một bài hát
Chẳng may ai quên lời
Những cánh chim viễn xứ
Chập chờn nhau bên trời

Mà đợi chờ chi nữa
Nắng nhạt nhòe mây trôi
buông tay ba hạt dẻ
lăn vào rừng tinh khôi…

Diệp Hoàng

KHI TA VỀ


Khi về trú dưới hiên mưa
Soi đèn bạch lạp đêm vừa sang canh
Dưới trăng nghe trống trường thành
Dặm xa ngựa mỏi cũng đành buông cương.

Khi về hồn gió muôn phương
Kèn vang lỗi nhịp loạn phường bát âm
Tử sinh vượt cửa phù trầm
Đời sau còn nợ kiếp tằm sầu riêng.

Khi về khai ấn đền thiêng
Bánh xe lịch sử cuốn nghiền nát thân
Đi qua gió lốc bụi trần
Áo phơi dấu cỏ ngại ngần biển dâu.

Khi về giấc ngủ hư hao
Bướm xưa vườn cũ cỏ nhàu vết đau
Chiều tàn bóng ngả ca dao
Nhớ ai cởi áo qua cầu nước xuôi.

Khi về biến dạng mặt người
Soi gương chợt nhớ mấy lời cổ thi
Gieo câu lục bát lỡ thì
Bước chân sỏi đá khắc ghi lời nguyền.

Khi về lạc dấu đào nguyên
Đầu non cửa động trót phiền nhân gian
Non cao suối biếc thông ngàn
Tìm đâu dã hạc bay ngang bụi lầm.

Khi về gieo hạt từ tâm
Hoa vô ưu nở hương trầm quẩn quanh
Tóc người thuở ấy còn xanh
Sông dài biển rộng thôi đành phai hương.

Khi về tóc nhuộm tà dương
Vàng câu kinh tự vô thường quán không
Sóng xô gò nổi bận lòng
Vô ngôn còn chút bụi hồng nhớ nhau.

Nguyễn An Bình

TÌM CON


Mẹ đi khắp từng kẽ gió mùa để trông một giọt con long lanh
Ngày vẫn chồng ngày và năm thì cứ dài cứ lạnh
Mẹ ở đây trong mênh mông hiu quạnh
Tìm con, con ơi đã thấy bóng mẹ chờ

Sóng đang vỗ ngoài những giấc mơ
Sương đang đông đặc theo từng nỗi chờ viễn vọng
Mẹ đi qua tuổi xuân cồng kềnh đáy mắt hư không
Mẹ đi qua núi sông vẫn bình thường một lần khát tiếng vọng
Mẹ ơi!

Mẹ ru đêm, chiếc lá, cánh diều và con mèo bằng tiếng ru dòng sông
Mẹ ôm gió, mây, bóng chiều và giọt lòng nơi đáy mắt chênh vênh
Mẹ đã đặt sẵn tên
Mẹ đã quên mình bao nhiêu tuổi

Tìm con nơi góc nào trầy trụi
Tìm con trong góc áo lầm lũi chưa về
Gốc kiểng vẫn chưa huê
Mẹ từ ngực trái xin về giấc con

Con ơi núi đã lần mòn
Con ơi đêm mẹ khóc tròn màu trăng.

Lê Tuyết Lan

NGỤ NGÔN…


Ta sắp nhạc, cho chim về ca hát…
Đây vườn yêu, hoa, trái ngọt tình thần.
Suối biến khúc, giải khan hồn sa mạc
Cây hoà âm, biểu cận đương thì Xuân…

Ta góp nhặt mây hoang, xây tổ ấm.
Thắp tình lên ngọn bấc, lúc tàn đông…
Mộng mới mẻ, thoát ly đời bụi bậm…
Mà đến Đào Nguyên, mà tới Non Bồng…

Giã biệt tuyết, bước qua hội ngộ nắng.
Cũng vòng xoay trái đất, cũng luân hồi…
Ta với em cách đêm, ngày mấy chặng,
Mấy chặng xa, gần ,mấy chặng buồn, vui?!?!

Tích hưng, phế đổi màu, ý vô niệm.
Mùi lợi, danh, hương, sắc ướp thân phàm…
Máu dương tính nghiện phấn, son trang điểm
Tâm ngủ ngơ, ngồi ngóng nụ Ưu Đàm…

Ta nín lặng, nghe tiếng hờn của gió.
Và để nghe tiếng khóc của cơn mưa…
Ta bỗng thấy, khi cõi lòng đã mở.
Một thế gian chật chội, sống không vừa../..

Đặng Triều

TRỞ GIÓ


Hình như trời trở gió
Thoảng một chút heo may
Đã cuối thu rồi đó
Nhè nhẹ chiếc lá bay.

Thời gian trôi, trôi mãi
Nhuộm vàng tuổi thanh xuân
Ta ngoái đầu nhìn lại
Nghe lòng mình bâng khuâng.

Ngậm ngùi qua chốn cũ
Cây già góc phố xưa
Chừng như xa lạ quá
Tìm đâu những chiều mưa.

Về ngang miền kí ức
Lành lạnh chớm vào đông
Thương sao thời son trẻ
Cháy đỏ ngọn lửa lòng.

Hồn giờ đây đã cỗi
Cạn nước rồi dòng sông
Nhịp đời luôn hối hả
Ôi! Buồn nào mênh mông…

BT Áo Tím

LAU TRẮNG BẾN SÔNG


Bóng đò chiều chưa về lại bến sông
Con nước bạc lớn ròng không định hướng
Bông lau trắng bồi hồi trong gió chướng
Tím lục bình lơ lửng một dòng trôi.

Cánh chim bằng bay mãi chốn xa xôi
Giọt nước mắt đẫm môi người ở lại
Những kỷ niệm úa vàng như hoa cải
Chẳng còn gì sót lại cuối mùa thương.

Lá tàn thu ngập ngụa mấy cung đường
Chút dư ảnh người dưng giờ khuất lấp
Hoàng hôn phủ lãnh cung buồn xây đắp
Bước chân trần va vấp nỗi đơn côi.

Ngược nẻo đời lối mộng cũng ngăn đôi
Lau trắng phủ khoảng trời đông hiu quạnh
Mi ướt lệ giọt sầu rơi sóng sánh
Trăng khuyết mờ buốt lạnh cả lòng đêm.

Diệp Ly


Quán Thơ Hư Vô 405



GIÓ ĐỘC

Tim tôi khép mở ơ hờ
Em như làn gió bâng quơ bay vào
Vậy mà lảo đảo lao đao
Hồn xanh xao giữa ba đào nổi trôi.

Em buồn một nỗi buồn thôi
Còn tôi ngơ ngác cả đời chưa yên
Tưởng đâu ngọn gió em hiền
Nào ngờ chọc thủng trái tim tôi rồi!

Nép vào chiếc bóng lẻ loi
Để tôi bước tới một thời ngu ngơ
Hiên xưa cửa nẻo khép hờ
Lối giăng quá khứ sợi tơ nhện buồn.

Tìm trong một chút dư hương
Như còn thấp thoáng con đường em đi
Hoa cau rụng trắng xuân thì
Ngọn gió độc địa cuốn di tích người…

Hư Vô

XIN TÌNH LÀ QUÁN TRỌ CỦA TRĂM NĂM


Lòng cứ ngỡ đời vui là quán trọ
Ta ghé vào xin cạn chén cùng ai
Em, chủ quán, có chờ mong mòn mỏi
Ngồi cùng ta, em nhé, một đêm dài

Em là quán? Hay lòng em là quán
Ta giang hồ, khách lạ, bốn phương xa
Thôi hãy uống sá gì quen với lạ
Hãy quên ta, một viễn khách không nhà

Ta trăm năm hoài phí một đời thơ
Câu ái, câu ân, nghe buồn đứt ruột
Câu duyên nợ đã đành cam vụt mất
Ta giang hồ tay trắng cả tình xưa

Em là quán? Xin tình em là quán
Cho ta ngồi tạm lại một đêm vui
Cho ta thắp lòng nhau trăm ngọn nến
Sáng lung linh cho ấm cuộc tình người

Em là quán? Xin hồn em là quán
Cho ta tìm trong ký ức mù sương
Của đôi mắt thuở vàng thu đăm đắm
Thuở tình xưa vời vợi mộng hoang đường

Em là quán? Xin đời em là quán
Rót giùm ta ly rượu chảy trăm năm
Ta bỏ lại bên kia bờ quên lãng
Xin tình em còn mãi mộng nguyên rằm.

Lê Văn Trung

BỀNH BỒNG MƯA NẮNG


Buổi mưa dầm không viết nổi một câu thơ
Gửi mây gió gửi ngày xưa xa thẳm
Gửi những bềnh bồng uớc vọng
Cuối chân trời mưa nắng gặp ban sơ

Chắc bây giờ nơi ấy vẫn mộng mơ
Đổ trăm hướng cho trăm tình cảm xúc
Tôi bâng khuâng mùa thu không đúng lúc
Để bây giờ chưa định vị được lòng ai.

Lê Thị Quỳnh Dung

NÕI NHỚ

Tặng Hoàng

Loay hoay nỗi nhớ cùng người ,
Con đường xưa ấy tiếng cười của em.
Bỗng đâu nước mắt nhoà lem,
Đớn đau đã đủ đừng chêm cho đầy.

Mơ em vuốt tóc hương say,
Trăm năm bến cũ chờ ngày gặp nhau.
Đời như dòng nước về đâu,
Gập ghềnh muôn ngõ, nỗi sầu lao đao.

Nhớ em giọng nói ngọt ngào,
Lời ru mật ngọt thắp vào hồn ta,
Cỏ cây có bạn ê a,
Mình ta hiu quạnh mây xa ngút ngàn.

Nắng lên hoá giọt sương tan,
Lòng ta sương đọng như tàn tích đau.

trầnthịminhchâu

BIỆT KHÚC CHO NGƯỜI


Thì thôi,
ngày bỏ ta đi
Chút nắng cuối chiều
bịn rịn
Gió nói chi
lời câm nín
Lá rơi
khóc buổi xuân thì

Thì thôi,
đêm bỏ ta đi
Trăng rớt bên thềm
vỡ vụn
Thơ còn mộng mị thêm chi
Bạch lạp tàn khuya
đối bóng

Thì thôi,
người bỏ ta thôi
Hương xưa
đẫm mắt môi rồi
Tàn y buồn treo giây lạnh
Cuối trời mưa vẫn còn rơi..

Trung Chinh Ho

CÓ MỘT THỜI YÊU


trong mệnh đời đứt gãy
sao lòng tôi vẫn em
như mỗi lần thức dậy
cơn mơ vẫn êm đềm

trong cõi người bội bạc
sao hồn tôi vẫn em
tình kia dầu phai nhạt
tôi vẫn thấy ngọt mềm

trong đìu hiu gió sớm
sao vẫn thấy em về
nhặt giùm tôi chiều muộn
quanh tháng ngày đê mê

nghe nồng nàn hơi thở
em trong lời tàn phai
đôi lần tôi chợt nhớ
có một thời trẻ trai..

giờ bước đời sấp ngã
sao vẫn còn bóng ai
ôi tình yêu thật lạ
một đời không nguôi ngoai…

nguyễn minh phúc

CHỈ NGẦN ẤY THÔI…


Dải nắng chiều phớt nhẹ
Chấp chới lá me bay
Những bầy chim di trú
Xa hun hút trời mây

Đường xưa tìm mộng cũ
Mộng chừ như nắng phai
Lần theo vết chân gió
Rêu phong những dấu hài

Từ biết yêu biết nhớ
Tình chớm nụ tinh khôi
Em, vầng trăng mười sáu
Anh, giảng đường vừa thôi…

Lạc về đâu người nhỉ
Thoảng đã mấy mươi năm
Ngỡ như còn đâu đó
Những mắt lá long lanh

Ừ thôi, chỉ ngần ấy
Chỉ thầm nhớ một thời
Tình là trang giấy trắng
Ngây thơ bước vào đời

Ai pha sắc chiều muộn
Rắc tím ráng hoàng hôn
Hoàng thành trầm ngâm đợi
Lặng lẽ dâng khói sương

Thiên Di

CUỘC CHƠI


Này rượu này thơ nhốt trong quán gió
rót tạ đời nhau một chén tri âm
bầu thế sự đau bầm gan tím ruột
bạn nhếch mép cười ta trợn mắt thâm.

giả bộ khách thơ mơ mòng hoa buớm
lụy má hồng thơm kiều nữ xuân thì
say suối tóc, hờn môi hường phai thắm
vẩy mực chép lời đắm đuối cuồng si…

Thất chí ngẩng đầu ực ly cay đắng
dốc cái trắng tay cạn hủ tình đời
thua trận mạc cởi chiến y – đập chén
bày thế cờ ngồi ngẫm mãi cuộc chơi?

Rót cốc rượu mời oan hồn sĩ khí
vất vuởng khe sâu – lãng vãng bìa rừng
uống cái trầm kha ngày tàn buông súng
uống cái nỗi niềm lệ ứa rưng rưng.

Nguyên Bình

TÀN TRO


Văng vẳng tiếng kinh cầu
Nghe buồn buồn đứt ruột
Mai chết đi về đâu
Niệm kinh mơ giải thoát???

Điều gì còn sót lại
Khi trắng cả đôi tay
Biết …vẫn còn mê mải
Lời than ngắn thở dài

Đời chứa bao yêu thích
Rồi cũng sẽ buông trôi
Rơi tận cùng cô tịch
Lắng đọng nỗi bồi hồi

Có khoảng trời quên- nhớ
Gởi gió cuốn xa mờ
Biết bao điều vụn vỡ
Tro tàn nhúm ngẩn ngơ

Ninh Tran





Quán Thơ Hư Vô 404



ĐỘNG NGUYỆT

Đã tới giờ động nguyệt
Em chưa kịp trở tay
Hình hài tan thành khói
Ngang tàn tích liêu trai.

Tôi chạy vào vô tận
Níu hụt một vầng trăng
Gọi nhau lời tuyệt vận
Đồng vọng tới trăm năm.

Nguyệt cầm giao tương khúc
Giữa đôi bờ chông chênh
Em phơi hồn tiền kiếp
Cho hiễn linh miếu đền.

Đường đã cùng đã tận
Đâu còn chỗ rút chân
Lạnh tanh dòng trăng rụng
Nguyệt khuyết dấu lưng trần…

Hư Vô

LẬP ĐÔNG


Rồi mùa cũng đi qua ngày bão rớt
Để chiều đông ngồi nhặt những điêu tàn
Và cây lá lại nẩy mầm từ đất
Phủ xanh màu vùng núi lở tan hoang

Rồi gió cũng chở theo mùa đông bắc
Nghe đất trời trở lạnh buổi vào đông
Ngày giấu gì trong chiều buồn hiu hắt
Trăm năm rồi cũng về lại quán không!

Cầm tay nhau đi qua ngày giông bão
Nắng vừa lên có đủ ấm hiên đời
Đất oặn đau qua một lần thay áo
Trên hoang tàn góp nhặt những ngày vui…

Rồi cũng sẽ qua một năm bỉ cực
Nỗi đau và mất mát ở sau lưng
Để có khi nhớ lại ngày bão lụt
Những ân tình làm mắt cũng rưng rưng…

Nguyễn Sông Trẹm

VÀO ĐÔNG.


Chiều nay sao thấy lòng buồn lạ
Cơn gió đầu đông thoáng heo may
Giọt mưa nhè nhẹ phai màu lá
Đã cuối thu rồi, ai nhớ ai.

Nắng mới rưng rưng chiều tắt sớm
Đâu đây sót lại bóng hoàng hôn
Sao nghe lạc lõng miền xa vắng
Kỷ niệm nào rơi xuống đáy hồn.

Mây trắng trôi trên bờ tóc rối
Loanh quanh cơm áo, lạc thanh xuân
Chợt nghe tiếng gọi từ hư ảo
Giật mình đã khuyết nữa vầng trăng.

Trời đang trở bấc hơi mùa chướng
Mang theo buốt giá buổi vào đông
Ta về nhóm lửa hong thơ cũ
Ai biết thơ đang chết giữa dòng…

BT Áo Tím

VỀ ĐÂU NGÀY MAI


Từng hạt mưa rơi đều,
Thắt thêm nỗi cô liêu,
Lòng buồn trong phố xá,
Ngày sao quá hoang tàn.

Tình người không chứa chan,
Nhìn nhau đầy nghi ngại,
Biết ra sao ngày mai,
Mặt nạ che đời nhau…

Bốn biển với niềm đau,
Mờ mịt nẻo tương lai,
Những con người vô giác,
Giết nhau giữa ban ngày.

Bệnh tật cùng thiên tai,
Loài người trong lầm than,
Oằn mình luồng sóng vỗ,
Tận cùng sẽ về đâu?

Niềm tin phép nhiệm mầu,
Xin thế giới bình an.
Giấc mơ đời không chát,
Ngọt ngào hương hoàng lan…

trầnthịminhchâu

NGẬP TRÀN HOA XƯA


Hoa sim tím cả góc đồi
Có chàng thất chí hận đời tóc phai

Trái sim em hái, hoa cài
Ngọt môi em đỏ,
mặn hoài thiết tha

Ai qua chiều tím đồi hoa
Nhìn người mài kiếm lệ pha sim hồng

Nhớ về đồi gió cơn giông
Bóng chàng múa kiếm
tóc lồng mưa chan

Em về đồi cũ sương ngàn
Người đâu. Chỉ thấy ngập tràn hoa xưa
Người đâu. Chỉ thấy ngập tràn hoa xưa

Hạ Quốc Huy

CHÀO ĐẤT MŨI


Chào Cà Mau – Chào bình minh đất Mũi
Chào rừng tràm chào rừng đước xôn xao
Chào biển xanh chào ngọn sóng bạc đầu
Ta lại về vùng cực nam đất nước.

Đất phương Nam dấu chân người đi trước
Còn đâu đây theo ngọn gió triều lên
Chạm tay vào cột mốc quá thiêng liêng
Mới thấy hết mùi bùn non dậy đất.

Từng bãi bồi níu chân từng thân đước
Hóa trường thành ngăn sóng dữ biển Đông
Đàn chim bay gọi con nước lớn ròng
U Minh Hạ bạt ngàn xanh bất tận.

Hòn Đá Bạc ai về qua cửa cạn
Có thấy tình soi bóng nước phù sa
Có thấy bông tràm tỏa ngát hương hoa
Nên rất ngọt bản tình ca vọng cổ.

Tình sâu nặng thấm trên từng ngọn cỏ
Đất Mũi kiên cường qua những bão dông
Cửa Khai Long thuyền vượt sóng biển Đông
Cho ta vẫy chào bình minh Đất Mũi.

Nguyễn An Bình

HỎI BÀN CHÂN ĐI RẤT XA


Lá đã cuối mùa xao xác đỏ
Vườn tôi mỏng mảnh một cơn mưa
Người đã về đâu, mà cố quận
Gió trở mình dăm ngọn lưa thưa

Người đã về đâu, mà sông cũ
Trăm nhánh xuôi. Xa mấy chân trời
Ngày đã vội. Ngày đi quá vội
Trắng tay tôi, một thuở xuân thì.

Người đã về đâu mà nguyệt úa
Chiêm bao tôi lụa mỏng vàng xưa
Trời phương nao có làm người nhớ
Nhịp guốc giòn lay động ban trưa

Người đã về đâu, mà gió lộng
Nhành hoa tôi run rẩy hiên ngoài
Tháng chín buồn nghiêng trên ngực áo
Xót con đường khô lá mơ phai.

Người đã về đâu, về nơi đâu.
Sương rơi tôi bạc trắng mái đầu,
Muốn hỏi người một câu rất ngắn,
Người có về, sau độ bể dâu?

Hoàng Nga

TANG THƯƠNG EO RUỘT MIỀN TRUNG


Thương quá đỗi đất “địa linh nhân kiệt”
Quảng Bình, Quảng Trị hứng chịu tai ương!
Lũ chồng lũ, bão chồng bão khốc liệt
Cảnh quá tang thương eo ruột miền Trung!

Nước lũ mênh mông trắng trời, ngập mái
Nhà trôi, người chết theo lũ cuồn trôi
Ôi! Đêm kinh hoàng sóng kêu tang hải
Chưa kịp trở tay! Người mất tích rồi!

Đâu chỉ thiên tai! Bởi người gieo họa!
Phá rừng thành đồi trọc, thủy điện kia!
Tàn sát Mẹ Thiên Nhiên phải trả giá
Suối nguồn điên cùng xả lũ ập về!

Ôi! Tiếng kêu cứu rân, trời chẳng thấy!
Lòng dân ta thương, biết gửi về đâu!
Lụt Tháng Mười Canh Tý, xin nhớ đấy,
Ca sĩ Thủy Tiên xứng bậc anh hào!

Ôi! Eo ruột miền Trung chìm biển nước
Hoa mùa màng theo giòng lũ cuốn trôi
Cuộc sinh tồn dân ta không nói được
Ai gieo tai họa? Ai biệt phủ ngồi?

Trần Thoại Nguyên

TRÔI VỀ PHÍA HOA HỒNG


Hôm em cầm ban mai
Đi về phía mùa thu
Tôi nghe những sợi nắng bắt đầu rạng
*
Trên khóm lá hiên nhà
Những mùi hương dậy thì từ đêm cỏ biếc
Đọng an nhiên trên vòm lá non
*
Tôi thắp lại tia sáng trên từng ngón tay
Nghe chừng mùa đông kịp về qua ngõ
Những vạt gió mềm như khăn lụa
*
Choàng qua ngày nhớ em
Tôi lặng yên
Bên ly cà phê đen
*
Sóng sánh những vòng khói biếc
Gửi em mùa đông diệu kỳ trôi về đóa hồng sáng nay

Huỳnh Thị Quỳnh Nga

Quán Thơ Hư Vô 403



DẤU CHÂN DÃ TRÀNG

Em tựa như làn gió
Bay qua những vực không
Mà tôi là chiếc lá
Còn trôi dạt bềnh bồng.

Long đong vào vực cát
Chỗ chân em dã tràng
Có lan man quýnh quáng
Cũng một lần bước ngang!

Thời gian như nước lớn
Lùa những dấu chân hoang
Đâu còn thấy vết tích
Cho tôi biết hoang đàng.

Một lần em lãng đãng
Bước tới cuộc bể dâu
Hồn tôi là mây thấp
Cũng đâu giáp vách sầu.

Có nhau trong khoảnh khắc
Mà đã xa nghìn trùng
Trăm năm tựa chớp mắt
Biết còn kịp về chung!

Nơi có bờ cát lún
Vào biển cả mênh mông
Bóng em như ngọn sóng
Đẩy tôi bơi ngược dòng…

Hư Vô

SÀI GÒN ĐAU


em yêu Sài Gòn, vì nơi đó có một người đau
một người mất những vàng son quá khứ…
*
sông cạn gió
đường cạn dần cây lá,
mà mắt anh không cạn những mùa xưa!
*
Sài Gòn của anh
một thời Công Lý
một thời Tự Do
Sài Gòn của một thời Thương xá
em bước qua, ngơ ngẩn mắt quê mùa…
*
một thời của anh – em chưa trải nắng mưa
chưa vào khu sách cũ
chưa nỗi nhớ thắt lòng
chưa vướng một niềm riêng
không có tình yêu, Sài Gòn như đất trống
như câu thơ lạc vận chẳng neo hồn!
*
không giữ lại dáng hình xưa được nữa
Sài Gòn đau ngơ ngác buổi em về
anh ở đâu những ngày cây lá đổ
có đợi chờ bàn tay nắm sẻ chia?
*
có chờ nghe em nói giữa ngàn khuya
xa xót lắm những thờ ơ đã lỡ
Sài Gòn đau…Sài Gòn đau…anh ơi, thêm một miền tiếc nhớ
thêm một lần lặng đắng để thầm thương…

Đinh Thị Thu Vân

MƯA RƠI


Mưa rơi, xưa vẫn chờ mong,
Bây giờ mưa đổ, đau lòng quê tôi.
Mênh mông biển nước cứ trôi,
Mái nhà ngập nước mẹ ngồi đong mưa.

Gió bay trong buổi tàn trưa,
Ngọn cây nghiêng ngả, rách tưa cõi lòng.
Tiếng ai gọi giữa thinh không,
Bàn tay cố níu cũng xong một đời.

Ai về gom bão một nơi,
Cho mưa thôi đổ mây trời lại xanh.
Cho thôi ngấn lệ long lanh,
Em tôi say giấc mộng lành đêm nay.

Mưa về ướt tóc thôi bay,
Mưa mờ mắt ngọc còn dài niềm đau.
Mưa rơi trong tiếng kinh cầu,
Quê nghèo bớt khổ nỗi sầu trôi đi…

trầnthịminhchâu

ĐIỆP KHÚC TRẮNG TAY


lũ hùa với bão hoành hành
mỗi năm đôi bận tan tành miền Trung
màn trời chiếu đất khốn cùng
cửa nhà của nả lộn tùng phèo trôi!…

kẻ còn người mất ôi thôi
tiếng than dậy đất vang trời thê lương
mắt cha mắt mẹ trũng buồn
cong xương sống cóng xương sườn đàn con!…

nhặt nhạnh những món sót còn
bắt tay gầy dựng xã thôn đằng thằng
mới yên yên mấy mùa trăng
thốt bão lũ lại san bằng thẳng tay!…

dân đen cam phận rủi may
chống chèo “sống chết mặc bay” kiên cường
ruộng nương xoay xở đủ đường
gió giông một trận điên cuồng là xong!…

Nguyễn Đăng Trình

CÁNH CHIM CUỐI CHIỀU


Bài thơ tình cho em
Là vô cùng nỗi nhớ
Đời như mây lênh đênh
Nên tình buồn muôn thuở

Bản tình ca cho anh
Cả trời yêu tha thiết
Tình như sương long lanh
Nên mình còn ly biệt

Tiếng hát nào liêu trai
Em ru đời viễn xứ
Tìm chút gì tàn phai
Lớp thời gian rêu phủ

Em người đàn bà yêu
Sầu đa đoan số phận
Anh cánh chim cuối chiều
Bay về nơi vô tận

Mịt mù cánh thiên di
Giữa núi đồi thăm thẳm
Cuộc tình vừa ra đi
Trên tay em độ lượng

Ngoài kia trời vào đông
Chiếc lá rơi thật khẽ
Mình còn gì nhau không
Trong vũng lầy nhân thế?

Hoàng Anh 79

NGƯỜI VỀ


tiếng kêu thương xé thinh không
người về hoá giải bão bồng bềnh tan
đêm qua trăng mặc áo tràng
người về mây trắng dịu dàng qua sông

đêm nay lũ xả đỏ đồng
đường về tịnh độ ai trồng nỗi đau
luật nhân quả có màu nâu
câu kinh chưa thuộc giẫm nhàu nhân sinh

người về dìu dắt hương linh
hôm nay đêm tối mai bình minh lên
sư về khắc đá lời kinh
tiếng chuông thức tỉnh hành trình đến đi…

sáng nay nắng lại xuân thì

thuyson.

THƯƠNG VỀ QUÊ MẸ


Em không về thăm sông nước Miền Trung
Sao thấm nỗi nhọc nhằn nơi đất Mẹ?

Năm tháng trôi qua vẫn hoài không thể
Thắp tin yêu trên mảnh đất khô cằn
Cây đâm chồi chưa kịp phút hồi sinh
Đã vật vã quắt queo giờ khai tử!

Nghìn hy vọng trôi theo dòng lũ dữ
Đoái trông theo bóng vợ,nhói tim chồng
Trăm mạng người vùi lấp xác bên sông
Xác chồng xác – người không tìm thấy mặt.

Con nước dâng lên hoà chung nước mắt
Cuốn dân đen theo gió dập mưa dồn
Những cụm người co quắp ở đầu non
Đời bạc mệnh chôn trong lòng đá sỏi.

Núi lở, sông tuôn làng trên xóm dưới…
Nối oan khiên theo ách nước tai trời
Đất Mẹ bây giờ buồn quá em ơi…!
Hồn lá rách lại đùm thêm lá rách.

Em trăng sáng mỗi đêm về đất khách
Có còn nghe con nước vỗ chân cầu
Thương quê Mẹ nghèo, nắng hạn mưa mau…

Ầu ơ…
Chiều chiều ra đứng ngõ sau
Trông về quê Mẹ, ruột đau chín chiều!

Châu Ly

THƯƠNG QUÁ MIỀN TRUNG


Trút thịnh nộ, Trời giăng bão táp
Làm phong ba, chìm ngập miền Trung
Tan hoang, thảm cảnh não nùng
Đớn đau,mất mát,hãi hùng. Than ôi!

Nước cuồn cuộn, cuốn trôi tất cả
Mất cửa nhà, gãy ngã cây xanh
Lụt vùi, lũ xoáy quá nhanh
Lấp bao thân xác, trắng vành khăn tang.

Kể sao xiết muôn vàn thống khổ
Thương dân lành máu đổ, lệ tuôn
Xót xa tiếng vọng gọi hồn
Chắp tay xin hỏi ngọn nguồn do đâu?

Lời ai oán như cào như cấu
Hỡi Cao xanh có thấu cho lòng?
Lạy Trời qua hết bão giông.
Xin lòng nhân ái nối vòng sẻ chia!

Phạm Thuỳ Dung











Previous Older Entries

Chủ Biên: Người Tình Hư Vô. huvoanxuyen@yahoo.com.au