Hồn Đá. Thơ Hư Vô




Đêm nghe hồn đá gọi
Từ một cõi xa nào
Tựa như lời sám hối
Vọng về giữa chiêm bao.

Tôi lao đao lảo đảo
Giữa những vết gai đâm 
Có oằn mình trăn trở
Cũng đau một chỗ nằm.

Mà em là dấu chấm
Tan vào cõi hư không 
Làm tim tôi lạnh cóng
Ngang nhịp thở còn nồng.

Đêm chòng chành thảng thốt
Em về tựa khói bay
Tôi lăn theo chiếc bóng 
Níu vuột một hình hài.

Vầng trăng vụt hóa đá
Vết thương còn trên tay
Em có thành nguyệt khuyết
Tôi cũng vẫn là mây.

Bay hoài ngang trời đất 
Cho em biết hoang đàng
Dẫu trăm năm lỗi hẹn
Hồn đá vẫn nghênh ngang…

Hư Vô

Ngày Tôi. Thơ Hư Vô


(Viết cho sinh nhật tôi, mùa thu Úc Châu 15/05/2023…)

Tôi về ngày tháng năm tôi 
Tựa như một chuyến luân hồi tái sinh
Tìm em từ thuở bạc tình
Còn nghe thương tích trở mình mẩy đau.

Trăm năm mấy bận bạc đầu
Để em đếm những úa nhầu trên vai 
Tóc tơ chạm xuống hình hài
Chỗ tôi nương náu cho dài giấc mơ.

Hồn tôi lãng đãng lờ đờ
Như mây buổi sáng đang chờ chực mưa
Tìm em quanh những lối xưa
Người xa lạ phố còn thừa bóng tôi.

Mùa thu là của đất trời
Mà em là của riêng tôi tạc hình
Thì dẫu mấy bận khai sinh
Cũng là một cuộc hành tình tội nhau…

Hư Vô 

Một Thời Tình Luýnh Quýnh. Thơ Hư Vô


Đợi ai em đứng ngóng
Cho hàng cây ngẩn ngơ
Tôi tựa như chiếc bóng
Để em biết mong chờ!

Chiếc cặp còn chất chứa
Ăm ắp những trang thơ 
Em quẩy vào quá khứ
Cho đầy thêm giấc mơ!

Tôi chưa lần quên nhớ 
Thuở lớ ngớ rộn ràng
Áo bay ngoài cửa lớp
Còn trắng phếu miên man.

Như nụ hoa vừa chớm
Giông gió vụt lướt qua
Em chưa kịp chớp mắt
Bóng tôi đã nhạt nhòa.

Một thời tình luýnh quýnh
Thình lình thất lạc nhau
Tim tôi còn rỉ máu
Chắc gì em không đau.

Có bước vào cổ tích
Tượng đá vẫn bạc đầu
Thì dẫu em nhón gót
Cũng chưa tới đời sau…

Hư Vô

Khúc Chiều Bên Nhà Hát Con Sò…Thơ Hư Vô


Chốn cũ tôi về như gió lốc
Tìm em trong cung bậc Beethoven 
Mà đã có lần em lướt tới
Cùng tôi giao hưởng khúc thăng trầm.

Nhà Hát Con Sò chiều trôi chậm
Soi bóng tôi mặt nước bạc đầu
Biển vụt thét gào như hợp tấu
Tiếng vĩ cầm thảng thốt vút cao.

Tôi mê man theo từng ngọn sóng
Ôm sát em cho tới vô cùng
Chờ trăm năm tạc thành tượng đá
Cho đời này còn được ở chung.

Nhưng âm vực bỗng chùng xuống thấp
Ngón tay nào lạc giữa dung nhan
Em chưa kịp buông làn tóc rối
Hồn tôi đã lăn lóc hoang đàng…

Hư Vô

Mưa Thu…Thơ Hư Vô



Buồn như những hạt mưa thu
Rắc vào quá khứ cho mù sương tan
Ngày đi hoa cúc còn vàng
Hồn tôi như đã nhện giăng tơ chùng.

Trăm năm không được ở chung
Một ngày thì cũng là cùng tận nhau
Chắc gì em có lần sau
Để nghe thương tích cứa cào dung nhan.

Mà trên mỗi dấu chân hoang
Chạm vào vực cát dã tràng còn đau
Bước qua lỡ một nhịp cầu
Hạt mưa lất phất bạc đầu mùa thu.

Lối xưa giờ đã mịt mù
Em như chiếc bóng mộng du cuối ngàn
Chờ nhau một cuộc mưa tan
Biết còn gặp lại giữa tàn canh thu…

Hư Vô

Chỉ Còn…Thơ Hư Vô


Chỉ còn lại chút hương xưa
Dáng em như chuyến đò đưa ngược dòng
Hồn tôi tựa một khúc sông
Để em lướt tới cho chồng chềnh nhau.
 
Đã không có điểm bắt đầu
Thì em đâu biết nỗi đau muộn màng
Mà tôi lủi thủi riêng mang
Chút tình ở lại cho tàn bóng không.

Đò em đưa nắng qua sông
Chở trăm năm một nỗi lòng người dưng
Nhịp tim lỡ có ngập ngừng
Cũng là khoảnh khắc lừng khừng, rồi thôi!

Chỉ còn lại một chút tôi
Như mây buổi sáng đang rời rã nhau
Thì nắng chiếu phía bên nào
Em cũng đâu thấy lối vào hư vô…

Hư Vô

Thu Hành. Thơ Hư Vô



Có chiếc lá đã lăn vào đất
Chỗ tôi qua còn ấm hơi người 
Bóng em đánh thức đàn chim nhỏ 
Cho mùa thu lác đác vàng rơi.

Bỏ lại tàng cây chờ bụi bám
Hồn tôi treo ngược nhánh rong rêu 
Để em đuổi theo từng xác lá
Còn lan man theo vạt nắng chiều.

Từ thuở em về như ngọn gió 
Heo may tạt rát cả đời nhau
Làm tim tôi xôn xao lảo đảo
Chốn xưa đâu còn thấy lối vào!

Thì dẫu trăm năm là dâu bể
Cũng đợi em về kịp giấc chung
Ghì nhau cho sát dung nhan lại
Nằm nghe một nhịp thở sau cùng…

Hư Vô

Bóng Nắng. Thơ Hư Vô


Em về nắng ở chung quanh
Tay che vành nón chòng chành đời nhau
Nơi có dòng sông bắt đầu
Em đứng soi bóng trên cầu gió bay.

Hay tại ngọn tóc em dài
Cuốn tôi lơ lửng trên vai lụa trần
Nhịp cầu như thể không chân
Mà em cũng đã một lần bước qua.

Còn thương vạt áo lụa là
Vì ai nắng đã phôi pha dáng chiều
Hồn tôi như đám rong rêu
Bám vào là đã tiêu điều đời em.

Thì dẫu nắng có vàng thêm
Em cũng lẩn thẩn buồn riêng bóng mình
Vì trên mặt nước lung linh
Cầu cao như đã bạc tình dòng sông…

Hư Vô


Ra Giêng. Thơ Hư Vô



Mưa tạt vào em chiều cuối chạp
Mà hồn tôi như đã ra giêng
Tìm nhau từ thuở chưa hò hẹn
Cả đời còn lãng đãng rối ren!

Em về chưa kịp chiều mưa muộn
Áo mỏng thôi bay giữa phố phường
Tôi như lữ khách không chỗ trọ
Thì biết nơi nào để náu nương!

Sực nhớ tóc em dài như lụa
Để tôi len lén dựa dẫm vào
Bỏ quên lại chút hồn tháng chạp
Cho em còn di tích xưa sau.

Như hạt mưa tan vào giấc mộng
Mà nghe đồng vọng một hình hài
Thì dẫu giữa đường em đứng lại
Bước chân cũng đã chạm giêng hai…

Hư Vô

Chẳng Hiểu Vì Sao. Thơ Hư Vô


Chẳng hiểu vì sao mà em đến
Tận cõi trần ai để yêu tôi
Dù chỉ như thoáng mưa giông tới
Thì cũng nợ nhau một kiếp người. 

Vì em muôn đời là chiếc bóng
Đến rồi đi rất đỗi tình cờ
Bỏ tôi ở lại chờ bụi bám
Cỏ mọc xanh rì quanh giấc mơ.

Chẳng hiểu vì sao tôi còn nhớ 
Có người tình cũ cả trăm năm
Để tôi chạy riết vào quá khứ
Cõng em qua những lối thăng trầm.

Trên vai tôi hơi người còn ấm
Một thuở em về tựa khói bay
Hồn như chiếc lá co quắp lại
Cùng em hối hả tượng hình hài…

Hư Vô

Ngọn Không. Thơ Hư Vô



Đêm còn ngan ngát hương sen
Em ngồi xõa tóc chong đèn đợi ai
Có nghe trong tiếng thở dài
Hơi người đọng giữa hình hài chung thân?

Thuở em vừa thắm môi trần 
Cho tôi đắm đuổi dự phần dung nhan
Bước qua một cõi hoang đàng
Hồn tôi lãng đãng lan man lạ lùng.

Đường trần không được đi chung
Thắp lên ngọn nến cho cùng tận nhau
Tôi về chưa kịp đời sau
Mà em đã biết nỗi đau muộn màng.

Cũng là một khúc tình tan
Như tim đèn lụn đang tàn ngọn không
Bóng em trôi dạt bềnh bồng
Hồn nương theo khói chập chờn đóm khuya…

Hư Vô

Tờ Lịch Tháng Giêng. Thơ Hư Vô



Tay lần tờ lịch tháng giêng
Hồn phiêu dạt mộng còn triền miên em
Thời gian lướt tựa cánh chim
Để tôi lao tới ngóng tìm bóng nhau.

Mùa xuân vừa chạm hiên rào
Cỏ hoang mọc đã xanh xao lối về
Chỗ em một thuở vân vê
Đôi tà áo ghi lời thề thốt xưa.

Tôi ngồi đếm những hạt mưa
Trong mắt em có hạt chưa dậy thì
Nhẹ nhàng tựa dấu chân di
Vậy mà để lại bao tì vết nhau.

Tháng giêng thì mới bắt đầu
Tờ lịch ngày cũ đã nhầu đáy gương 
Bóng tôi như thể hoang đường
Lẩn vào mây trắng còn mường tượng em…

Hư Vô



Lời Đất. Thơ Hư Vô



Không hẹn hò vẫn đợi
Không thề nguyện vẫn chờ
Tôi có là pho tượng 
Vẫn còn những giấc mơ.

Dẫu là duyên hay nợ
Cũng có thời tình nhân
Thì một lần gặp gỡ 
Đã là cuộc trăm năm.

Tôi mang hồn của đất
Thả bóng vào hư không 
Mà em như mây trắng
Bay lảng vảng lòng vòng.

Để tôi còn đứng ngóng
Chờ sợi tóc bạc đầu
Buộc nhau vào dâu bể
Cho nặng nợ đời sau!

Đến khi nào em hiểu 
Tôi yêu em bao nhiêu 
Đường trần đã xanh cỏ
Đâu còn thấy lối vào.

Lao đao cùng chiếc bóng
Lời tình tự vô ngôn 
Từ âm vang của đất
Còn có một linh hồn…

Hư Vô

Em Vì Tôi Mà Tới. Thơ Hư Vô



Cảm ơn em đã tới
Chốn nhân gian diệu kỳ
Để tôi được nương náu
Vào một cõi tình si.

Em như dòng suối mát 
Tắm ướt cả hình hài 
Tôi bơi hoài bơi mãi
Chưa ra khỏi trần ai.

Cơn say còn oằn oại 
Ngọn sóng đã tràn bờ
Lao theo mỗi nhịp thở
Lạ lẫm tựa cơn mơ.

Em thất thanh khản giọng
Gọi trời đất bốn bề
Tôi co hình tôi lại
Lịm chết giữa u mê.

Cảm ơn em đã tới
Trần ai, dẫu một ngày
Hồn mang đầy vết tích
Nỗi đắm đuối cuồng say.

Còn mê man thảng thốt
Như rớt xuống địa đàng 
Mà em là hoa trái
Mọc lên giữa nhân gian…

Hư Vô 

Cõi Người. Thơ Hư Vô


Một lần bước tới trần gian
Là em đã dẫm ngang tàn tích tôi
Mà nghe trời đất luân hồi
Cho đầy xác lá vàng phơi giấc chiều.

Tôi về quanh những quạnh hiu
Lối xưa cỏ mọc hồn rêu bóng mù
Cũng đâu phải tại mùa thu
Một thời cổ tích đã vù vụt bay!

Từ em mới tượng hình hài
Dường như có tiếng thở dài trăm năm
Bước qua bao nỗi thăng trầm
Ngoảnh lại chiếc bóng đã trần trụi em.

Tôi về giữa chốn nhân gian
Có tan thành khói cũng bàng bạc nhau
Bay vào biển cát cồn dâu
Để nghe bụi đất bắt đầu tái sinh…

Hư Vô

Như Biển. Thơ Hư Vô


Có những lúc hồn tôi như chết đuối
Trôi bấp bênh vào vực biển cồn dâu
Nằm phơi xác hoang đàng cùng chiếc bóng
Mà nghe nhịp tim như mới bắt đầu!

Chợt bừng thức giữa lần em động đậy
Biền cả lao đao mất dấu bến bờ
Như xác lá muôn đời còn trôi dạt
Đợi mưa về dậy mộng để vào mơ.

Em ấp ủ mùi hương chờ nguyệt thực
Trời tối om lăn lóc giữa hơi người 
Tiếng thét gào vút cao như biển động 
Ập vào nhau cơn cuồng bạo tả tơi!

Trong thảng thốt vụt thấy em vời vợi
Còn nhấp nhô theo ngọn sóng bạt ngàn
Tôi vặn mình cho hồn rời khỏi xác 
Trút hơi tàn lịm chết giữa dung nhan…

Hư Vô

Tượng Thu. Thơ Hư Vô



Nghiêng vai cõng nắng lên rừng 
Em như làn gió ngập ngừng lướt qua 
Hất tung vạt áo lụa là
Cuốn theo xác lá vàng pha bóng chiều.

Bước ngang triền dốc rong rêu
Bàn chân tôi bỗng nhẹ hều như mây
Khập khều cùng khói sương bay
Cõng em xuống biển cho đầy mùa thu.

Để xem sóng tạc hình thù
Em như chiếc bóng chợt vù vụt tan
Mang theo dấu vết dã tràng
Quằn vai tôi cõng chút tàn tích em.

Về phơi lụa mỏng bên thềm
Mùa thu thay áo vàng thêm góc chiều
Tôi còn lãng đãng liêu xiêu
Hồn khêu gợi mộng phù điêu dáng người…

Hư Vô

Nhịp Mưa. Thơ Hư Vô



Con đường ngập dấu chân xưa
Em đi bỏ lại giọt mưa lỡ thì 
Mịt mù trong cõi tình si
Có tôi ẩn nấp giữa tì vết nhau.

Lăn lóc ngang giấc chiêm bao
Dung nhan một thuở đã nhầu tóc xanh
Mà tôi như gã lữ hành
Bước qua là để lỡ làng đời em.

Đường đi khúc khuỷu gập ghềnh
Nhịp mưa dội xuống dập dềnh bóng tôi
Ngoảnh lại đã hết một đời
Em còn đợi nắng về phơi lưng chiều.

Lối xưa cỏ mọc liêu xiêu
Bước chân ai đang khập khều dưới mưa
Hồn tôi như khúc ruột thừa
Em cưu mang để day dưa dày vò..

Hư Vô


Mắt Biển. Thơ Hư Vô


Hồn tôi đang chết đuối
Trong đôi mắt em buồn 
Sóng tràn ra biển cả
Lời tự tình vô ngôn.

Tôi bơi hoài bơi mãi
Đâu ra khỏi chiêm bao
Em chưa kịp dụi mắt
Con nước đã bạc đầu.

Thì làm sao em thấy
Những dấu tích dã tràng
Lăn theo hồn của sóng
Một góc đời riêng mang.

Em có là biển khác
Lượn sóng vẫn tràn bờ
Vì tôi là giông gió
Tạt em vào cơn mơ.

Mang theo những hạt cát
Cho em biết xốn xang
Chỗ tôi đang chết đuối
Trong đôi mắt hoang đàng…

Hư Vô

Rượu Phạt. Thơ Hư Vô



Rượu chưa mời mọc đã say
Em trăng tẩm mật rót đầy ly không
Như có ngọn sóng trong lòng
Nương theo nhịp thở bềnh bồng môi nhau.

Nhấp chưa vơi nỗi khát khao
Tôi đã lảo đảo quơ quào bóng em
Bàn tay chạm cõi hương đêm
Vuột ly đổ rượu chồng chềnh dáng khuya.

Hồn tôi cũng đã lặc lìa
Bỏ lại thân xác làm bia tượng hình
Cho rồi một cuộc phù sinh
Như chung rượu phạt làm tình tội nhau.

Mà em thì mới bắt đầu
Biết yêu là đã biết đau muộn màng
Vết sẹo ẩn dưới dung nhan 
Là dấu tích tôi hoang đàng, say sưa…

Hư Vô 

Previous Older Entries

Chủ Biên: Người Tình Hư Vô. huvoanxuyen@yahoo.com.au

%d bloggers like this: