Có chiếc lá đã lăn vào đất Chỗ tôi qua còn ấm hơi người Bóng em đánh thức đàn chim nhỏ Cho mùa thu lác đác vàng rơi. Bỏ lại tàng cây chờ bụi bám Hồn tôi treo ngược nhánh rong rêu Để em đuổi theo từng xác lá Còn lan man theo vạt nắng chiều. Từ thuở em về như ngọn gió Heo may tạt rát cả đời nhau Làm tim tôi xôn xao lảo đảo Chốn xưa đâu còn thấy lối vào! Thì dẫu trăm năm là dâu bể Cũng đợi em về kịp giấc chung Ghì nhau cho sát dung nhan lại Nằm nghe một nhịp thở sau cùng… Hư Vô
Thu Hành. Thơ Hư Vô
07 Mar 2023 Leave a comment
in Thơ Hư Vô Tags: Thơ, Romantic poem