Quán Thơ Hư Vô 252


Tranh Đinh Cường

CHÀO EM THÁNG 10

Chào nhau một nụ tháng 10
Mùa thu nở giữa môi người ngọt ngây
Cảm ơn em mái tóc dài
Thả tôi lêu lỏng trên vai một thời.

Chào nhau nụ ấm hơi người
Cảm ơn em đã vì tôi biết buồn
Môi tròn theo dấu phấn son
Áo chia hai vạt tôi còn một bên!

Ơn em xin nguyện đáp đền
Thì tôi cũng được chút huênh hoang rồi!
Trả nhau chưa dứt nợ đời
Mà tim tôi đã tơi bời đó em.

Nợ nần chồng chất nặng thêm
Cảm ơn em vẫn còn kềm chân tôi
Chào em môi đỏ tháng 10
Thơ tôi trải xuống em ngồi cho êm…

Hư Vô

PHỐ

lơ láo buồn thiu cuối phố . dòm
hết ngày . trời rụng miếng hoàng hôn
mốt mai rêu rác xanh thềm cũ
có giấu giùm ta . những mảng hồn

rì rẩm . đầy tai nghe gió thổi
tiếng chì . tiếng bấc . tiếng … bâng quơ
ngày trôi tuột xuống miền hư huyễn
đêm . còn dặt dẹo đẩu đâu . chờ …

thangtram

CHIỀU NHƯ MỘT GIẤC MƠ TRẦM

Tháng mười
Còn đó những cơn mưa
ướt sũng Sài Gòn
Và nỗi buồn tôi
ngào ngạt dâng…

Tháng mười
Tôi giật mình khi soi gương
Lớp thủy ngân vô tình phản ánh sự thực
Tôi còn đâu
mùa cỏ tươi xanh mượt?!

Tháng mười
Sẽ có một ngày không đều đặn
riêng tôi
Một ngày
nồng nàn rượu bia – âm nhạc – bè bạn…
Ngoài em!!

Tháng mười
và những cơn mưa
Cho tôi bềnh bồng trôi
bềnh bồng khói thuốc
bềnh bồng nghĩ ngợi
Cuộc sống – tình yêu – tương lai
Như – một – giấc – mơ – trầm…

Nguyễn Hải Thảo

TỤNG CA TIỄN NGƯỜI CỐ HƯƠNG
Tiễn hồn Uyên Linh (1943-2015)

Quê nhà chợt rụng người tri kỷ
Ngọn gió biên cương nhốt kín hồn
Sơn lộ vật vờ hình bóng cũ
Thì ra, ảo giác cháy bên sông!

Hôm nay, ôm mộng quay về núi
Một ánh sao bay lạc cuối đường
Hội thánh còn chờ tin Sứ điệp
Giật mình thấy tóc trắng như sương

Mươi năm gươm vẫn treo chờ khách
Gác bóng giang hồ quy cố hương
Nửa giấc sơn khê chưa chín kịp
Nồi kê ai nấu suốt ngàn năm ?

Thoang thoảng nghe chim gù quán nhỏ
Đường quê âm vọng tiếng ngày xưa
Hàng dâm bụt đọng lời thiên cổ
Chờ kẻ đi xa biết lối về

Lạ lẫm bước trên từng tấc đất
Sợ làm kinh động núi non chăng?
Phôi thai đá nở từ nguyên thủy
Quyện nát hồn chuông phút tử sinh!

Lữ khách bước qua ngày đáo tuế
Bao nhiêu thơ ấu rớt sau lưng
Từng khuôn mặt khắc bên chân núi
Chạy đuổi thời gian với sắc không!

Tình cờ, đâu hẹn ngày tao ngộ
Quê cũ vừa bay chút khói sương
Bằng hữu ngày nào đầu chỗm vá
Lạc loài tóc trắng giữa quê hương

Ly rượu đầy chưa, người cố xứ
Rót thêm chút nữa, đi tri âm
Đêm nay rượu có đầy ly cạn
Soi bóng còn ai dưới ánh trăng?

Giật mình mới biết đang đầu bạc
Có nghĩa, thời gian đọng chút màu
Nhuộm phút sinh ly trên họa phẩm
Kêu đò tiếng ếch vọng ngàn dâu

Quê nhà chợt rụng người tri kỷ
Khí núi lung lay tiếng gió đùa
Cổ miếu vọng âm hồi trống giục
Nhang tàn rượu lạnh, bóng trăng xưa…

Ngô Nguyên Nghiễm
Thư trang Quang Hạnh. Giữa khuya 30/09/2015

NHỮNG CON ĐƯỜNG

những con đường gió bụi cuốn chân đi
quay nhìn lại thời gian như chớp mắt
đường quanh co là con đường dài nhất
đi suốt đời không đến được trái tim [?]

điểm khởi đầu phải điểm cuối không em
dấu môi hôn xước lòng một thuở
đường vòng tròn chôn chân ta đứng đợi
kỷ niệm hóa mây bay trắng khung trời

có con đường ta chạy muốn hụt hơi
lòng vọng tưởng vầng hào quang trước mắt
ta gọi tên ta chỉ lập lòe đom đóm
may có vách đời không bật ngửa lại phía sau

có con đường thật ngắn phải đi mau
rượu tri âm một ly sao chưa cạn
xin tạ lỗi với người là bầu bạn
con đường chia xa chợt tiếc nuối cõi người!

khaly chàm

HOA XƯA BÊN THỀM CŨ

Không ai về qua lối cũ thềm rêu
Trên ô cửa nghe thằn lằn tặc lưỡi
Nhớ đâu đây làn tóc thơm hương bưởi
Tiếng gàu sòng đẩm mấy liếp trầu tươi.

Hàng tre xanh tiếng sáo vút lên trời
Bông cau rụng trắng sân mùa gió chướng
Em vô tình hay tôi nhiều mộng tưởng
Để thời gian trôi mất những mùa yêu.

Người đi xa mặc gió thổi trăm chiều
Thổi tơi tả những năm tình lận đận
Em đâu nghĩ về qua phà mấy bận
Để lòng quên từng cánh lá bèo trôi.

Giữa dòng sông mưa bỗng lớn trắng trời
Con chim nhỏ chết trong giờ định mệnh
Cánh diều rơi nào có ai đưa tiễn
Bờ vực sâu thăm thẳm một mình tôi.

Đã bao mùa ngôi nhà nhỏ em ơi
Hoa vẫn nở tỏa hương như ngày nọ
Bên thềm rêu lắng nghe bàn chân nhỏ
Nhớ hương xưa xao động bước quay về.
24/9/2015
Nguyễn An Bình

TÓC THU

chỉ mùa thu vẫn buồn như năm cũ
những lá rơi hình như cũng phai màu
tia nắng sót nhẹ đi như hơi thở
góc phố xa rêu phủ mờ mơ

người vừa gọi hay thanh âm đồng hiện
nơi vườn xưa cúc rủ rỉ vàng
mặc thêm áo mà không thôi chống chếnh
mưa lửng lơ nỗi nhớ dở dang

đã từng có một vàng thu háo hức
tưng bừng vui rồi thản nhiên buồn
gió thổi lạnh về trống không kí ức
thả rơi mình trong rối tóc mây thu
22/8/2015
Vũ Thanh Hoa

BAO GIỜ TÌNH PHÔI PHA
(Cảm tác từ Vô Đề của VT)

Trăng xưa vàng mênh mông
Rồi trăng cũng phai màu
Em nay về nơi đâu?
Đầy trời thu úa lá
Tiễn người qua bến vắng
Trắng mây trời quan san
Dấu buồn in khóe mắt
Sầu nào bằng chia ly…

Xưa em còn ngây thơ
Chiều tan lớp em về
Ta theo người bơ vơ
Lặng thầm đâu dám nói
Nỗi niềm ai có biết
Nắng vương màu tương tư
Lá vàng theo gió cuốn
Ngậm ngùi hoài trang thư…

Xưa mong tình lên khơi
Tầm xuân biếc xanh màu
Ai hay trời mưa ngâu
Đầu ghềnh mơ cuối bến
Ngõ về ngang trống vắng
Dấu xưa chừng đâu đây
Đường chiều in bóng chiếc
Chừng nào tình phôi pha…

Phan Mạnh Thu

2 Comments (+add yours?)

  1. Trackback: Nhớ Khúc Sông Quê
  2. Trackback: Nhớ Khúc Sông Quê

Leave a comment

Chủ Biên: Người Tình Hư Vô. huvoanxuyen@yahoo.com.au