Quán Thơ Hư Vô kỳ 185


vfrghtrrt

KHÚC MƯA THÁNG 9 . 2013

Đêm rắc mưa cho hương đầy tóc
Tháng 9 về quanh những gót chân
Phố xá chờ nhau đèn thao thức
Soi buồn chưa rõ mặt tình nhân.

Con đường có lần em qua đó
Hẹn hò cho đỏ dấu son môi
Tôi về không kịp như đã hứa
Giọt mưa xoá mất bóng em rồi!

Bàn tay lùa trong di tích đá
Nhặt chút hương xưa để nhớ đời
Hàng cây bàng mấy lần thay lá
Mà nghe hối hả bước chân tôi.

Chỗ có bảng chỉ đường rẽ trái
Mưa bay đâu còn thấy lối vào
Tôi nhìn tôi lạ người lạ phố
Cỏ xanh mọc đã quá đỉnh sầu…

Hư Vô

SẦU MƯA THÁNG 9
(Cảm tác từ bài thơ
Khúc mưa tháng 9 của Hư Vô)

Gió đưa mưa xác xơ dòng tóc
Tháng 9 sầu quay quắt bước chân
Xóm nhỏ buồn bâng khuâng thao thức
Hay chỉ mình em gọi cố nhân .

Một thuở nào anh qua nơi đó
Có em chờ mưa ấm làn môi
Giọt rơi rơi long lanh khóe mắt
Khóc người đi xa cách thật rồi!

Khúc sầu em chơ vơ phiến đá
Mỏi mòn trông chinh phụ một đời
Đã bao thu ngậm ngùi thay lá
Tháng 9 về hiu hắt lẻ loi .

Hay anh đã một lần rẽ trái
Cho buồng tim tan tác lối vào
Để tương tư chiều em qua phố
Cơn mưa còn da diết tình sầu …

Ngọc Quyên

THÁNG 9 ƠI …

Tháng chín ơi, gọi thôi mà như khóc
Mùa thu mưa vẫn thu biếc ran râm
Vịn vào đâu cũng hụt hẫng phân vân
Em lẫn khuất giữa muôn vàn lối phố

Tháng chín ơi, guốc sơn hoài em gõ
Anh cầm lên sợ gặp lắm heo may
Phải bàn tay mà trái cũng bàn tay
Gót nhỏ nhắn cơ hồ chim giấu tiếng

Tháng chín ơi, tình ở đâu hiển hiện
Bài thơ ngoan mùi lá ngấu trên cành
Vần cuối cùng anh dành để đi hoang
Trễ tràng vậy nên khói buồn bỏ ngõ

Tháng chín ơi, có niềm vui thi đỗ
Em đến trường ai lẽo đẽo chân theo
Hàng quán rong giọng cười vỡ tuôn reo
Bạn học mới, chỉ tương tư là cũ

Tháng chín ơi, tóc đen tuyền vai ngủ
Tà áo thêu dấu ái tợ xưa ơi
Vụng về tô len lén vết son môi
Bước vào lớp để ghế bàn ngây ngất

Tháng chín ơi, chắc gì chưa đánh mất
Ai vụng về bỏ túi giọt mưa tan
Vàng cúc hoa trải cổng sỏi huy hoàng
Lại có kẻ, giống thuở anh, ngơ ngác

Tháng chín ơi, chỗ ngồi dường hóa chật
Nhật ký kia dẫu trống một tên người
Nụ hôn nhàu trốn biệt ở tăm hơi
Giở đọc lại Nguyên Sa tìm tháng sáu

Tháng chín ơi, cứ dặn mình kiêu ngạo
Gã thất tình vờ đứng hát nghêu ngao …

Đào Công Điện

ANH ĐI

Anh đi cây cỏ buồn không ngủ
Gió ngập ngừng ngơ ngác dưới trăng khuya
Anh đi hàng thông buồn đứng rũ
Giọt sương đêm mằn mặn chút tình sầu

Anh đi chiều thôi không màu sáng
Bóng hoàng hôn lặng lẽ phía trời xa
Anh đi chiều không mong ngày tháng
Vội vã xuân thì đã chóng qua

Anh đi rồi sao Mai không thấy
Tia nắng đầu ngày đã tắt bình minh
Anh đi rồi tóc không hong gió
Để hương nồng cất giữ mảnh trời xinh

Ngày tháng chơ vơ ngày tháng đợi
Góp nhặt chút tình đã cũ mong manh
Ôm bóng tối rách bên bờ ánh sáng
Chở thời gian ngược quá khứ an lành

Thu Tuyết

BỐN MÙA LẠC PHẬN

Nhớ hôm nao em về không vội vã
Ý như còn sợ lạc bước anh theo
Hay tại mưa ít ghé mỗi buổi chiều
Nên cố níu kéo cơn mưa vào hạ

Mưa xóa dấu chân em trên các ngã
Để một hôm anh lạ bước đi tìm
Có còn chăng là những dấu chân chim
Đang tíu tít trong cổng trường khép kín

Mùa hạ qua gió thu về đưa tiễn
Cánh phượng yêu còn duy nhất trên cành
Tháng chín về bên góc cũ mình anh
Đợi trước cổng rồi ra về vàng võ

Đông đã hết mùa xuân vờn trong gió
Ngõ nhà anh rộn rã đón xuân về
Lòng buồn nghe pháo nổ tiễn em đi
Có trái đắng nằm trên mâm quà tết

Cạn Nguồn

SÔNG HỒNG

Khi vừa rời lòng mẹ
Con đỏ hoe như một cục bùn non
Có phải mẹ vừa nhặt con lên từ đáy sông Hồng
Mà hạt phù sa bật khóc?

Con mới hiểu biển vì sao khát nước
Triệu năm còn ừng ực uống dòng sông
Vì sao Lạc Long Quân lấy sông Hồng làm đuốc
Soi nước Văn Lang từng bước Tiên Rồng
Con mới hiểu vì sao hạt thóc
Lại mang hình con mắt mỏi mòn trông

Mẹ ru hạt phù sa khó nhọc
Ngủ đi mà hoá cánh đồng
Mẹ đi mót lúa, lúa không hạt nào
Sông Hồng lụt cả ca dao
Con cò bị bão giạt vào lời ru

Tuổi thơ nằm cạnh sông Hồng tôi ngủ
Cỏ chân đê làm gió cứ ong ong
Trong mơ tôi thành Chử Đồng Tử
Thức dậy ra bờ sông vùi người trong cát
Không thấy nàng Tiên Dung
Nhưng tôi đã lấy được sông Hồng
Lấy lại tình yêu chàng Trương Chi đánh mất
Lấy được tiếng đàn có nước mắt cha ông

Đêm tôi học sử trong nhà
Nghe sóng sông Hồng như tay lật sách
Như thể Hai Bà Trưng
Nhảy từ đê tuẫn tiết
Đến nay còn chưa rơi xuống lòng sông…

Trần Mạnh Hảo

BUỒN VUI MẤY CHỮ

cây buồn rũ rượi không thêm lá
tôi nhẩn nha thơ . có hết buồn?
tung tẩy trái tim nhiều vụng dại
chữ níu câu về mộng sẽ tan?

thơm tho mùi nắng trên vai gió
là tóc bồng lên gọi sớm mai
tôi trải thơ nằm năm bảy kiếp
chỉ thấy hoàng hôn tím lại rồi

thangtram

MƯA CHIỀU BUỒN QUA PHỐ CŨ XÓT XA

Rồi chiều nay trở lại con phố xưa
nghe kỷ niệm cuồng quay qua ký ức
nghe con nhớ hoằn sâu bên vòng ngực
để nghe đời trĩu nặng nỗi niềm đau.

Dòng thời gian sao quá vội qua mau
mới chợt đó – vòng xoay phần thế kỷ
ba mươi năm: đời lắm nhiều mộng mị
đường phiêu du gót rũ dấu chân mòn

Con đường nào ngày tháng cũ ta qua!
chiều tan học đưa em về xóm nhỏ
áo dài trắng bên màu xanh của cỏ
mưa chiều buồn tình lính trận mông mênh.

Bao năm rồi tình như đã ngủ quên
nay trở lại bỗng nhiên tình thức giấc
con đường cũ quay về ôn dĩ vãng
ba mươi năm ngày tháng tưởng phôi pha.

Mới ngày nào giờ như thấy thật xa
chải mái tóc đã hai màu đen trắng
bước thời gian nhẹ trôi qua thầm lặng
mưa chiều buồn qua phố cũ . Xót xa..

Phan Tưởng Niệm

Leave a comment

Chủ Biên: Người Tình Hư Vô. huvoanxuyen@yahoo.com.au