TƯỞNG DUNG
雲想衣裳花想容
(李白, 清平調其一)
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung
(Lý Bạch, Thanh Bình Điệu kỳ 1)
Chiều buông theo điệu buồn giọng biển
Trời không chân đất cũng không cùng
Hồn vía phiêu diêu mùi hương cũ
Vân tưởng y thường hoa tưởng dung.
Gọi tên em, cùng bờ cạn biển
Cho liễu xưa còn mãi xuân thì
Tóc em phơi kín đường mộng mị
Anh bước vào để biết cuồng si.
Một chút đời nhau còn lãng phí
Thì ngày sau chắc dễ gì quên
Áo em mỏng thấu ngang trời đất
Bỏ anh chết đứng giữa vô biên.
Tay ôm chưa giáp chiều linh hiển
Em quay lưng bỏ biển, vào đời
Anh đứng đợi mây đan thành áo
Mặc suốt trăm năm để nhớ người…
Hư Vô
MỘT NỬA NGÀY VẪN GỌI NỬA KIA ƠI!
Chỉ giận hờn thôi đã hết mười năm…
rồi hiểu lầm, mất thêm mươi năm nữa!
nếu khi xưa đừng vội vàng khép cửa
đã chẳng xa nhau đến tận bây giờ
Treo tấm gương lên phủi lớp bụi mờ
vẫn thấy chúng ta dại khờ năm cũ
cái bận chia tay bằng lòng lầm lỡ
đổi tình yêu cho hạnh phúc đời nhau
Để hôm nay khi sắp sửa bạc đầu
mới hiểu được nửa đời ta đánh mất
kể từ lúc góp trái tim chân thật
vào bão giông tan nát buổi xa người
Một nửa này vẫn gọi nửa kia ơi!
chẳng mất nhau làm sao yêu nhau thế!
sao hiểu được trong long lanh giọt lệ
hai nửa nhìn ra chẳng thể lại chia lìa.
Ngô Tịnh Yên
CÂU CÁ
Ta đã vượt muôn dặm dài biển cả
Ðường tử sinh lui tới cũng đôi lần
Bỗng bình minh này ngồi thuyền, câu cá
Trôi dật dờ như lá trên hồ xanh
Hỡi chú cá rong chơi miền nước biếc
Ta vượt đường muôn dặm chẳng tìm nhau
Bày đặt buông cần mà quên thương tiếc
Cho đời êm, qua được mấy giờ đau
Nói nghe coi này cổ thụ ven hồ
Kể từ những trăm năm dài đứng đó
Có gặp khi nào một kẻ xác xơ
Lòng sầu hận hơn kiếp người da đỏ
Ðời đang bão khi không chìm lặng ngắt
Như cành khô nằm chết đáy sông sâu
Ðời đang dậy sóng thần lên bát ngát
Bỗng vùi yên đáy biển một thân tàu
Và móc đời lên cần câu vớ vẩn
Ðem dìm chơi trong đáy nước rong rêu
Tuổi chưa nặng hồn đã chừng ngơ ngẩn
Lòng vàng khô hơn chiếc lá đưa vèo?
Cao Tần
TÔI VÀ EM
lòng ta như cục than
than đen mà lửa đỏ
đêm tối như tiếng van
nằm chờ bình minh ngỏ
tình em như dòng tóc
tóc ngắn nuôi tóc dài
mắt em sao hôm mọc
soi lối gót hươu nai
đời ta người khất thực
bỏ nhà đã nhiều năm
một hôm nhớ bờ vực
ngồi hát nhảm lời câm
ngực em đầy biển cả
kiêu hãnh vòm buồm căng
bao kiếp thuyền sóng vỡ
hồn thủy thủ ma hoang
than cháy như tro tàn
trả em ấm áp nhỏ
mai lỡ heo may sang
là ta về trong đó..
Đào Công Điện
GIÁ NHƯ
Người muốn tôi đếm lá rừng
Hay muối hết mặn, hay gừng hết cay.
Thử lòng tôi giữ mây bay?
Để cho ngày trống vòng tay đợi chờ.
Lá rừng đếm đến bao giờ
Mỏi tay níu, vẫn hững hờ mây trôi.
Cuối trời tinh tú đổi ngôi
Hẹn hò xưa…để riêng tôi nỗi buồn.
Nhện còn giăng được cánh chuồn
Mà tôi tay trắng, cội nguồn vì đâu.
Ví như biển cả sông sâu
Sao người nỡ để tôi câu sao trời.
Giá như người nói một lời:
Rượu Đào chát đắng, men thời hết say.
Muối không mặn, gừng hết cay
Cạn duyên, ráo nợ chia tay! Cũng đành.
Đoàn Văn Nghiêu
TÔI NÀO?
gọt vỏ hồn tôi . năm bảy lớp
lớp nào mỏng nhất sẽ là em
trong veo . như thể là sương khói
ám mãi vào nhau giấc mộng buồn
réo rắt lòng tôi . năm bảy nốt
điệu cười điệu khóc đuổi nhau . trôi
từ trong sóng biếc . em . trồi dậy
hình nữ nhân ngư quẫy bóng dài
dịu oặt trái tim nằm sóng soãi
gõ nhịp bao giờ thuở cổ sơ
có tôi trong chuỗi thời gian . hắt
một bóng mong manh cứ sáng-mờ
tôi . biết tôi nào ? trong lổn nhổn
rì rầm kinh nguyện tạ nhân gian
khoát tay đứng dậy về đâu đó
xin chút bao dung sủi bọt . tràn …
thangtram
KHÚC HOA QUỲ
Dốc ôm đồi đỗ mãi
Khúc xưa xa em từng
Ru hạt sương bé dại
Thành nỗi buồn không dưng
Thác ôm đèo nhảy mãi
Điệu tango thật khùng
Lạc thiên đường thuở nọ
Giờ bơ vơ khôn cùng
Ta hồn nhiên như đá
Lăn bên nhau triệu lần
Những vòng lăn hối hả
Đắm đuối rồi biệt tăm
Bỏ quỳ hoa ở lại
Mộng vàng phai gối chăn
Bỏ quỳ hoa trôi dạt
Theo cánh chuồn lênh đênh
Tình giang hồ như gió
Sải cánh đo mênh mông
Những đường bay vật vã
U mê rồi lạc lõng
Một hôm hoa gặp gió
Thắp mầm xuân biếc rừng
Một hôm ta trở lại
Lòng ngát xanh muôn trùng.
Mường Mán
QUÁN RƯỢU VEN BIỂN
Buồn lên biển tím chênh vênh
Một đêm bỏ gã tình nhân lại bờ?
Yêu biển cả từ tuổi thơ
Vùi hoa niên giữa bốn bờ trùng dương
Từ đi bụi nước mười phương
Quên một người vẫn yêu thương một người
Một đêm quán rượu say cười
Nàng vũ nữ với một người hào hoa
Lòng quỳ nhớ mặt trời xa
Người trai biển bẵng năm qua tìm về
Dài một đêm núi non thề
Dài đêm mộng biển bốn bề trăng sao…
Sóng muốn xưa dậy thì thào.
Phạm Thiên Thư